Áp Trại Tiểu Tình Nhân

Áp Trại Tiểu Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321915

Bình chọn: 9.00/10/191 lượt.

, lại bị Thiên Diệp Anh ngăn cản.

“Đem tiểu thư nhốt vào cho ta!”

“Không! Đại ca, không được. . . . . .” Thiên Diệp Tuyết mắt thấy mấy tên đại hán (người đàn ông vạm vỡ) đã vây quanh, dưới tình thế cấp bách, nàng vọt tới bên giếng nước trong đình viện, “Đại ca, đừng ép muội! Nếu không. . . . . . Nếu không muội

liền nhảy xuống!”

Lời nàng vừa nói làm tất cả mọi người hoảng sợ!

“Tiểu muội, đừng hành động dại dột!” Thiên Diệp Anh kêu gấp

“Tiểu Tuyết, nàng không được làm chuyện điên rồ!” Hỏa Vô Tình nghiêm nghị ra lệnh.

Sắc mặt Thiên Diệp Tuyết trắng bệch, thân thể nhỏ nhắn không

ngừng run rẩy, “Đại ca, nếu như huynh thật sự sẽ đưa hắn tới quan phủ,

muội sẽ hận huynh!”

Thiên Diệp Anh cả người chấn động, bất quá ngay sau đó lại vẻ mặt khôi phục lạnh băng, “Ta tình nguyện để muội hận ta, cũng không

muốn muội phá hủy cuộc đời của mình!”

“Muội không có tự phá hủy mình, muội và hắn là thật lòng yêu nhau. . . . . .”

Thiên Diệp Tuyết nhìn Hỏa Vô Tình, trong mắt nồng đậm tình yêu cùng bi thương vô tận quấn quít làm lòng người đau xót.

Hỏa Vô Tình không nói gì thêm, chẳng qua là lẳng lặng nhìn nàng.

“Vô Tình!” Nàng nhẹ nhàng gọi, “Ta sẽ không kháng cự lại số

mệnh của ra nữa. . . . . . Ngươi nói không sai, ta không thoát khỏi

ngươi, là bởi vì ta yêu ngươi!”

“Ta cũng yêu nàng.” Hỏa Vô Tình cũng thâm tình hưởng ứng.

“Tiểu Tuyết. . . . . . Nàng cần gì phải làm khổ mình như vậy?” Thiên Diệp Anh không nhịn được thở dài.

“Đại ca, muội cầu xin huynh thành toàn chúng ta. . . . . .”

“Không thể được!”

“Đại ca. . . . . .” Thiên Diệp Tuyết tuyệt vọng kêu, nhưng

Thiên Diệp Anh quyết tâm cứng rắn, cố ý muốn đem Hỏa Vô Tình đưa đến

quan tra xét.

“Đưa sơn tặc bắt được này tới quan phủ đi, ta muốn hắn cả đời cũng không ra ngoài được!” Hắn lửa giận ngút trời quát.

“Đại ca, huynh sẽ phải hối hận!” Thiên Diệp Tuyết làm bộ muốn nhảy ── nàng cũng không phải là thật tâm muốn nhảy, nàng chỉ là muốn

dọa ca ca của mình một chút.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, nàng không cẩn thận, dẫm lên váy của mình ──

“A ──”

“Tiểu Tuyết!”

Hỏa Vô Tình thi triển nội lực đem dám người đang giữ hắn bắn

văng ra, sau đó một bước vọt tới bên cạnh giếng, đưa tay muốn ôm nàng,

cũng không còn kịp giữ lại người đã rơi xuống giếng nữa.

Chỉ nghe được “ùm” một tiếng, giai nhân xinh đẹp yếu ớt liền bị giếng nước sâu thẳm che mất.

“Không ──”

Hỏa Vô Tình rống to, ánh mắt vội vàng nhìn khắp mặt nước, nhưng không tìm được người hắn muốn tìm.

“Tiểu muội!” Thiên Diệp Anh cũng vọt tới bên cạnh giếng, “Mau lấy dây ra đây!”

Mọi người hoảng hốt, chỉ có Hỏa Vô Tình đứng tại chỗ, cả

người như một pho tượng đá không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn vào mặt nước tối đen.

Duy chỉ có trong mắt lóe ra tia nặng nề, bi thống. . . . . .

Vào giờ khắc này, hắn mới biết rằng, mất đi nàng, hắn cũng không muốn sống!

“Tiểu Tuyết ──”

Hỏa Vô Tình đau khổ gọi, sau đó lúc mọi người kinh hô, hắn nhảy xuống, như Thiên Diệp Tuyết, liền biến mất trong nước.

Mọi người đều bị hành động của hắn dọa sợ, ngay sau đó mới giật mình tỉnh lại, vội vàng quăng dây xuống.

Nước giếng lạnh buốt bao quanh Hỏa Vô Tình, như muốn đông cứng tứ chi của hắn, nhưng hắn cố gắng không để ý tới.

Hiện tại trong suy nghĩ của hắn, hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn tìm cho được nữ nhân trân quý nhất của hắn.

Khi nàng như một đóa bay rơi xuống giếng, hắn cảm thấy cả người mình đã đi theo nàng ──

Hắn không thể mất đi nàng! Tuyệt đối không thể!

Hắn cảm thấy ngực mình đau đớn, dưỡng khí sắp hết rồi, nhưng hắn không muốn buông tay.

Tiểu Tuyết, nàng ở nơi nào?

Hắn một lần lại một lần ở trong nước giếng lạnh như băng tìm người hắn yêu nhất.

Lúc hắn sắp kiệt sức không thể cử động chân tay nữa thì chạm phải một thân thể ──

Tiểu Tuyết!

Hắn dùng chút khí lực cuối cùng vội vàng bắt lấy nàng, sau đó ôm nàng nổi lên mặt nước.

“Bắt lấy dây!”

Từ trên truyền đến tiếng Thiên Diệp Anh, Hỏa Vô Tình một tay

ôm Thiên Diệp Tuyết, một tay kia giữ lấy sợi dây thả xuống, chầm chậm để người kéo lên.

Đến mặt đất, hắn cẩn thận đặt nàng trên đất, hai tay nắm lấy

khuôn mặt nhợt của nàng, sợ nàng sẽ không còn mở đôi mắt xinh đẹp kia

nhìn hắn nữa.

“Tiểu Tuyết, hít thở! Dùng sức thở đi!”

Hắn không ngừng dùng miệng đưa không khí vào trong môi tái nhợt, lạnh băng của nàng, truyền sức lực đến cho nàng.

“Nàng nói nàng yêu ta, cho nên ta không cho phép nàng rời khỏi ta ──”

“Ta xem một chút. . . . . .” Thiên Diệp Anh muốn tiến lên.

“Cút ngay!”

Hắn ra lệnh, khuôn mặt tuấn tú mất đi bình tĩnh, thay vào đó là sợ hãi cùng kinh hoảng.

“Ngươi ──” Thiên Diệp Anh vừa tức vừa vội.

“Cút ngay!” Hắn cáu kỉnh nói, lần này trong giọng nói có cả

bi thương cùng cõi lòng tan nát, làm Thiên Diệp Anh cũng không đành

lòng.

Nằm trên mặt đất Thiên Diệp Tuyết vẫn đóng chặt mắt, lông mi dài trên khuôn mặt tái nhợt tạo thành đường mờ mờ, nàng lúc này giống

như đang ngủ thật bình tĩnh, yên ổn.

Nhưng vẫn lạnh như băng ──

“Tiểu Tuyết, tỉnh lại! Nếu không ta sẽ đi cưới nữ nhân khác,

để cho nàng ghen tỵ chết. . . . . .


XtGem Forum catalog