
Nàng muốn ta làm như vậy sao?” Hắn
nói bừa, chỉ muốn kích thích nàng.
Lòng ghen tỵ nữ nhân quả thật không thể khinh thường.
Lời này quả thật làm cho nàng tỉnh lại ──
Nàng không ngừng ho khan, từ miệng phun ra chút nước, mà Hỏa Vô Tình cũng ôn nhu vỗ lưng của nàng, để cho nàng thoải mái hơn.
“Vô Tình. . . . . .”
Nàng mỏng manh gọi, hắn nghe vào tai lại như truyền đến tiếng trời.
“Thật tốt quá! Nàng tỉnh!”
Hắn kích động ôm chặt nàng, không nỡ buông ra thân thể mềm mại của nàng.
“Vô Tình. . . . . . Ta chết rồi sao?” Nếu không nàng làm sao thấy bộ dáng hắn quan tâm, lo lắng như vậy?
“Không có lệnh của ta, nàng không được phép chết! Nàng là áp
trại phu nhân của Hỏa Vô Tình ta, là của ta!” Hắn đem mình vùi sâu vào
trong mái tóc của nàng, bá đạo nói.
Nước mắt rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói: “Muốn ta rời xa ngươi, ta tình nguyện chết. . . . . .”
Hắn nâng khuôn mặt ngập lệ của nàng lên, hắc mâu nồng đậm thâm tình, cúi đầu hôn nàng.
Sợ hãi đã hoàn toàn bị cái hôn ấm áp của hắn xóa đi, tim nàng không còn lạnh nữa, sợ. . . . . . Hai tay nàng không nhịn được ôm chặt
cổ hắn, trải qua sinh tử hai người càng khó chia lìa. . . . . .
Không biết qua bao lâu, hai người mới lưu luyến rời ra. Thiên Diệp Tuyết trên mặt nước mắt chưa khô, đỏ ửng, nhìn về phía huynh
trưởng.
“Đại ca. . . . . .”
Thiên Diệp Anh vội vàng vọt tới bên người nàng, “Tiểu muội,
muội muốn trừng phạt ta sao? Nếu như muội có chuyện không may xảy ra, ta phải làm sao bây giờ? Ta chết đi đâu còn mặt mũi để gặp cha mẹ? Muội
thật nhẫn tâm, cứ như vậy nhảy xuống. . . . . .” Hắn trách cứ, lệ nam
nhi cũng không nhịn được từ khóe mắt lăn xuống.
Thiên Diệp Tuyết đưa tay túm lấy tay áo hắn, nước mắt rơi
xuống tay hắn. “Đại ca, thành toàn bọn muội đi! Ta đã không quay đầu
được nữa. . . . . .”
Thật ra thì ngay từ lúc Hỏa Vô Tình nhảy theo muội muội,
Thiên Diệp Anh đã bị tình yêu sinh tử có nhau của hai người làm chấn
động.
Cũng theo đó cảm động không dứt.
Hắn thương yêu lau đi khuôn mặt ướt lệ, thở dài một cái,
“Muội trưởng thành, cũng nên tự lựa chọn cho mình, ta không thể lúc nào
cũng lo cho muội được nữa.”
Hắn nắm tay muội muội, đem nàng giao cho Hỏa Vô Tình, hết sức nghiêm túc nói: “Hãy chăm sóc nàng cho tốt. Ta chỉ có một người muội
muội như vậy, nếu như ngươi dám ăn hiếp nàng, ta sẽ liều chết với
ngươi.”
“Huynh yên tâm, nhất định là nàng ăn hiếp ta, ta không thể nào tổn thương nàng.” Hỏa Vô Tình bảo đảm nói.
“Đại ca. . . . . .” Thiên Diệp Tuyết cảm động ôm cổ đại ca, khóc òa lên.
Thiên Diệp Anh hốc mắt cũng đỏ, nhưng hắn vẫn sĩ diện nhịn
xuống dòng lệ, lớn tiếng nói Hỏa Vô Tình: “Nghi lễ thành thân cũng không thể thiếu . . . . .”
Một tháng sau.
Phía sau Cuồng Phong trại có một gốc cây đại thụ cổ xưa, Thiên Diệp Tuyết giống như mèo con thỏa mãn, tựa sát tân phu.
Nàng bây giờ vừa hạnh phúc vừa vui mừng, bởi vì nàng chẳng
những nhận được chân ái, huống chi Hỏa Vô Tình còn bảo vệ nàng không
rời.
“Tướng công.”
“Hửm?” Hắn hôn mái tóc của nàng.
Ban đầu Hỏa Vô Tình nói muốn đi học, cuối cùng lại mang về
một tân nương, mọi người Cuồng Phong trại hết sức kinh ngạc cùng vui
mừng.
Kể từ khi bọn họ trở về Cuồng Phong trại, Thiên Diệp Tuyết
liền bị già trẻ lớn bé trong trại bá chiếm, làm hại Hỏa Vô Tình cũng
không có cơ hội yêu thương nàng.
Rốt cục, hắn cũng không chịu được nữa, đem ái thê lôi ra
ngoài nhà, tránh khỏi những người muốn biết hai người đã quen biết và
yêu nhau như thế nào.
Hai người thoải mái nằm ở dưới cây đại thụ, theo gió mang đến từng trận mùi thơm, Hỏa Vô Tình ôm chặt nữ nhân mình yêu.
“Thật xin lỗi, gia nhân của ta cứ lôi kéo nàng, nàng đừng
trách bọn họ.” Lời nói như thế, thật ra thì hắn là muốn bảo nàng không
cần để ý bọn họ, chỉ cần chuyên tâm bồi hắn.
Thiên Diệp Tuyết cười ngọt ngào, “Không biết ! Bọn họ cũng rất thú vị. Bọn họ nói ngươi hồi nhỏ là con mọt sách ─ ─”
Nàng lời còn chưa dứt liền bị nụ hôn hắn ngăn lại.
Đến khi hai người cũng thở không nổi, hắn mới lưu luyến rời đôi môi ấm áp.
“Đừng để những người đó làm ô nhiễm. Ta không muốn ở trong lòng nàng lưu lại ấn tượng xấu.”
Là chính bản thân hắn sĩ diện mới đúng chứ? Thiên Diệp Tuyết nghĩ tới, nhưng không nói ra.
Nàng đưa tay vòng cổ hắn làm nũng nói: “Đừng quên phải dẫn ta cùng đi học viện đọc sách đó.”
“Dĩ nhiên. Ta đã một khắc cũng không thể không thấy nàng.” Hắn biểu lộ rõ nói.
Nàng xấu hổ nhưng hài lòng gật đầu một cái.
“Bất quá ta thật tò mò, ngươi làm thế nào mà thuyết phục được đại ca ta? Hắn luôn không cho phép nữ tử vào học viện.” Nàng bĩu môi
hỏi, bộ dáng kia thật là đáng yêu.
Trên mặt tuấn mỹ của Hỏa Vô Tình không tự chủ chậm rãi lộ ra
nụ cười xấu xa, “Nương tử thân ái của ta, cái này đều là do lần trước
nàng nhảy xuống giếng ban tặng.”
“Phải không? Lợi hại như vậy?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn cười gật đầu.
“Đó, ngươi mạnh khỏe! Uy hiếp đại ca ta như vậy. . . . . . Dù nói thế nào hắn cũng là đại ca ta, ngươi phải coi hắn là đại ca tôn
kính của mình mới đúng, tại sao có thể ──”
Lời nói phía sau của nàng bị khát