
lung tung một trận trên
người hắn, chỉ muốn đem ủy khuất cùng lửa giận của mình phát tiết trên
người hắn.
“Đau quá!” Lôi Diệt Thiên không thể nhịn được nữa kêu lên.
“Ngươi là sơn tặc không sợ trời không sợ đất, làm sao lại sợ
đau? Hừ, ngươi là cùng một dạng với sơn tặc đại đầu tiều đầu đó, cũng
làm chút trộm đạo, chuyện người không thấy được!”
Hắn bắt được tay phải của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ là bọn họ! Người Cuồng Phong trại chúng ta có nguyên tắc!”
“Giả dối! Nếu là có nguyên tắc, ngươi sẽ đem ta bắt lên núi,
hủy danh tiết của ta? Hạnh phúc của ta tất cả đều hủy trên tay ngươi,
ngươi còn uy hiếp ta!” Nàng đã có chút tranh cãi vô lý.
“Thế thì thế nào? Hơn nữa nàng đã là nữ nhân của ta rồi, nên
ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, chứ không phải đem phòng của ta vơ vét
không còn gì, cuốn gói trốn đi!”
“Ngươi cũng thật ngốc! Chạy trốn đương nhiên là phải mang
theo tiền! Hơn nữa ta mới lấy của ngươi có một chút vụn vặt, ngươi liền
tiếc rẻ?”
“Ta nào có?” Đây là hắn lần đầu tiên trong đời muốn bóp chết một nữ nhân!
“Không có? Ta biết, ngươi bởi vì không có nữ nhân có thể tạo điều kiện cho ngươi tiết dục, cho nên ngươi ──”
“Nàng càng nói càng quá đáng!” Hắn cũng không nhịn được nữa,
một tay đè nàng ở dưới thân, cúi đầu hôn nàng, ngăn cản nàng hãy nói
chuyện vu oan cho hắn.
“Không. . . . . .”
“Ta chưa từng xem nàng là nữ nhân tiết dục, nàng tự xác định
địa vị của mình. . . . . . Vậy ta cũng không cần khách khí với nàng
nữa!” Nói xong, bàn tay to của hắn bắt đầu kéo quần áo trên người nàng.
“Dừng tay! Ngươi muốn làm cái gì? !”
“Ta muốn để cho nàng biết, nữ nhân ta tiết dục bộ dạng gì,
phải làm những gì!” Hắn lạnh lùng nói, tâm đã bị nàng làm thương tổn
thật sâu.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không thể không thừa nhận đồi với nàng có tình cảm đặc biệt.
Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn cũng đã yêu nàng. . . . . . .
Nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng ── ít nhất không phải là hiện tại. Bởi vì nàng thật sự chọc giận hắn!
“Ngươi dám đụng ta. . . . . .”
“Ta mạn phép muốn!” Hắn đưa tay nắm lấy của nàng, ép nàng đối mặt hắn. “Ta đối với nàng tốt như vậy, nàng lại rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
“Ta không uống rượu!” Nàng quát lại, một chút không biết mình đang từng bước một đi về đống lửa mình đốt lên, nhóm lửa tự thiêu.
“Nàng!” Sắc mặt của hắn xanh mét, thoạt nhìn thật là dọa người.
“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng làm loạn!” Nàng cũng không muốn chết !
“Giang Tiểu Mễ, nàng nghe rõ cho ta?” Hắn bá đạo ra lệnh,
“Nếu như nàng còn dám trốn đi, có tin hay không ta có biện pháp trị
nàng!”
“Ai nha, muốn đánh mông sao? Ta thật sợ đó . . . . .” Nàng chê giễu nói, căn bản không đem lời của hắn để ở trong lòng.
Hắn đột nhiên lật người nàng, để cho nàng nằm ở trên đùi của hắn, bộ dang chuẩn bị đánh người.
“Ngươi dám? !” Nàng có chút luống cuống.
Hắn không có trả lời, bàn tay giương lên, rơi vào cái mông tròn nhỏ của nàng, làm nàng đau đến kêu toáng lên.
“Đau quá! Ngươi khốn kiếp, đánh nữ nhân! Ngươi heo cẩu── A!” Nàng lại bị đánh một cái.
Không được, nàng muốn mắng!
“Ta càng muốn muốn rời khỏi ngươi! Ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội chạy trốn ── A!” Lại nữa.
“Ngươi đánh nữ nhân! Ngươi không phải là nam nhân. . . . . .” Nước mắt cũng nhịn không được nữa mà rơi xuống, nàng khóc thút thít.
“Nếu nàng thật sự không ngoan, ta liền đánh tiếp!” Hắn uy
hiếp, thật ra thì bàn tay đánh vào mông nàng, đau đớn của hắn so với
nàng cũng không kém.
Đánh vào thân nàng, lòng hắn đau!
Giang Tiểu Mễ càng khóc càng đau lòng. Từ nhỏ đến lớn, nàng
nào có chịu phạt nhục nhã thế này? ! Vậy mà gặp phải hắn, tất cả những
chuyện mất mặt nhất của nữ nhân đều phát sinh trên người nàng. . . . . . Hắn thật là khắc tinh của nàng!
“Ngươi cũng ăn hiếp ta. . . . . . Ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?”
“Nàng tự mình nói ta coi nàng thành công cụ tiết dục, không phải sao?”
“Ta nào có. . . . . . A!”
Nàng ngay cả kháng nghị cũng không kịp, hắn đã đem y phục của nàng lột sạch, đẩy ngã ở trên giường.
“Không được tới. . . . . .” Nàng nước mắt giàn giụa nói.
“Vậy thì thỏa mãn ta cho tốt!” Hắn phải hao tổn tinh thần rất nhiều mới có thể làm cho mình coi thường nước mắt của nàng. “Nàng khóc
chết cũng vô ích! Ai bảo nàng muốn chạy trốn khỏi ta!”
“Ngươi quản ta! Tại sao ngươi lại giam lỏng ta?” Nàng lớn tiếng khóc kêu.
“Bằng ta là nam nhân của nàng!
“Ta không thừa nhận!”
“Ta sẽ làm cho nàng thừa nhận .”
“Không ──”
Nàng nhớ tới bản thân, lại bị thân thể cao lớn cường tráng của hắn ngăn chặn, thiếu chút nữa thở không thông.
“Ngươi không thể đánh ta!” Nàng kinh hoảng kêu lên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn gợi lên nụ cười xấu xa. “Thực tế, ta cũng không thích đánh nữ nhân.”
“Vậy rất tốt. Thả ta ra đi!”
“Đừng mơ tưởng! Ta muốn dùng phương pháp của ta trừng phạt nàng!”
“Không. . . . . .”
Hắn cúi đầu, liều lĩnh che lại môi của nàng, cũng ngăn lại kháng nghị của nàng, hôn nàng cơ hồ thở không nổi.
Cho đến nàng sắp bất tỉnh, hắn mới buông nàng ra. Nàng vội
vàng mở miệng h