Duck hunt
Ảo Tưởng Hôn Nhân

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324233

Bình chọn: 7.00/10/423 lượt.

lí rõ rành rành ra

đấy, ấy thế mà có rất nhiều người cứ phải vấp ngã vài lần mới ngộ ra

được.

Giang Yến Ni thực sự vui mừng thay cho Đổng Du. Vì vui mừng nên cô đã tặng cho Đổng Du cây mascarsa Lancôme mình mới mua.

Cô còn tặng cho Đổng Du mấy bộ váy của mình, trong hãy còn rất mới, trong đó còn hai cái thậm chí còn chưa bóc mác.

Giang Yến Ni gần đây làm ăn phát đạt, công việc rất thuận lợi, thế nên tiền

hoa hồng cho cô rất hậu hĩnh. Giấc mơ mua xe gần như sắp thành hiện

thực.

Giang Yến Ni hỏi Đổng Du:

- Cậu bảo tớ có nên mua xe Chevrolet không?

Đổng Du trợn mắt lườm Giang Yến Ni:

- Trông kìa, cậu đừng có mua Chevrolet nữa, góp tiền với Trịnh Tuyết

Thành mua một con Mercedes mà đi, như thế chẳng phải oai hơn nhiều hay

sao?

Giang Yến Ni hùng hổ nói:

- Cậu điên à? Bảo tớ góp

tiền mua xe cho đàn ông á? Ban nãy vừa mới khen cậu xong, sao lại ngu

ngay được thế hả? Cậu nhớ cho kĩ này, tiền của đàn ông có thể là tiền

của mình nhưng tiền của mình vẫn là tiền của mình!

* * *

Trương Tùng Lĩnh nói:

- Em vẫn thích hợp với sự nhã nhặn hơn.

Thực ra lời nhận xét này của Trương Tùng Lĩnh là lịch sư lắm rồi. Bởi vì

trong con mắt của anh, Đổng Du thực sự không thích hợp với việc trang

điểm, đặc biệt là trang điểm đậm.

Trang điểm thì có gì đáng nói?

Chẳng qua mắt chỉ trở nên to hơn, lông mi dài hơn, môi đỏ mọng hơn, xinh đẹp thì có xinh đẹp nhưng chẳng còn là Đổng Du trước đây.

Đổng Du trước đây thì có gì tốt chứ? Một cái khuôn mặt âu sầu khổ não, trông như cái bánh mì.

- Không phải đâu! – Trương Tùng Lĩnh nghiêm túc chỉnh lại – Em tự đánh

giá bản thân cái kiểu gì vậy? Em không biết là cái dáng vẻ tự nhiên của

em đẹp biết nhường nào à?

Xem ra Trương Tùng Lĩnh lại thuyết giáo rồi. Trương Tùng Lĩnh thật là vĩ đại, anh ta có thể đưa người phụ nữ

của mình lên mây bất cứ lúc nào.

Đổng Du trở thành người đàn bà

của Trương Tùng Lĩnh. Hôm ấy Trương Tùng Lĩnh mời Đổng Du đến nhà anh

ta. Trương Tùng Lĩnh không ở một mình mà ở chung với mẹ.

Mẹ của

Trương Tùng Lĩnh hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Đổng

Du. Trong tưởng tượng của Đổng Du, một phần tử trí thức của những năm

70, 80 lại ở góa như mẹ của Trương Tùng Lĩnh ắt hẳn là một người lạnh

lùng, khách khí và xa cách. Thế nên khi nhận lời Trương Tùng Lĩnh, Đổng

Du vô cùng lo lắng.

Ai dè vừa bước vào cửa, Đổng Du lại nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu.

Bà mặc một chiếc áo sườn xám nhã nhặn, tóc búi cao ở phía sau gáy, mắt đeo kính, môi tô một lớp son mỏng. Đổng Du vừa nhìn là đã biết bà là một

người đã quen mặt áo sườn xám chứ không phải là vì nhà có khách mà

chuyển sang mặc áo sườn xám.

Mẹ Trương Tùng Lĩnh rất đẹp, mặc dù

vẻ đẹp của tuổi thanh xuân đã không còn nhưng vẻ đẹp của bà hiện tại

không thể tin rằng bà là một người mẹ của một cậu con trai ngoài 30.

Bà ngồi trên xe lăn vì viêm khớp do phong thấp. Bà đã ngồi xe lăn bốn năm nay rồi.

Đổng Du trợn tròn mắt kinh ngac, không phải bởi vì cái xe lăn mà là vì sự

xinh đẹp của bà. Bà giơ tay ra với Đổng Du rất tự nhiên kéo Đổng Du lại, nói:

- Con có đói không? Bác đã làm món cà tím tẩm bột rán rồi đấy!

Đổng Du nói:

- Bác thực sự giống một con hạc, Tùng Lĩnh so sánh thật là chuẩn!

Mẹ Trương Tùng Lĩnh cũng bật cười, những nếp nhăn hiện lên ở khóe mắt bà

đầy hiền từ, hình ảnh này mới khiến cho người ta liên tưởng đến từ “mẹ”.

Đây là một căn nhà rất sạch sẽ nhưng có chút hơi rối loạn. Căn nhà không to cũng không nhỏ, cách bài trí đã khá cũ nhưng đâu đâu cũng thấy có những chi tiết rất cầu kì, ví dụ như dưới xô-pha có trải một lớp thảm mềm như bông, ví dụ như khăn bàn được trải hoa rất cầu kì…

Sau khi ăn

cơm xong, mẹ Trương Tùng Lĩnh vào phòng nghỉ trưa. Đổng Du đang ở ngoài

ban công hóng gió. Đây là một khu chung cư khá yên tĩnh, trong sân có

mấy cây ngân hạnh già, vài con chim bồ câu của ai nuôi thỉnh thoảng lại

bay vù vù ở trên đầu.

Trương Tùng Lĩnh nhẹ nhàng đến bên, đứng sau lưng Đổng Du, phát hiện ra cô đang ngây người nhìn ra xa.

Trương Tùng Lĩnh liền hỏi:

- Em làm sao thế?

Đổng Du hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Tại sao không nói cho em biết anh có một người mẹ như thế?

Trương Tùng Lĩnh sững người, gần như không biết phải trả lời ra sao. Anh không cố tình giấu diếm điều gì, bởi vì Đổng Du hoàn toàn không hỏi anh cái

gì. Sở dĩ anh bảo Đổng Du đến nhà là vì anh muốn nói để cô hiểu rõ hoàn

cảnh của anh một cách toàn diện và khách quan. Một người mẹ hiền lành

bệnh tật và một anh con trai chân thành. Có lựa chọn hay không hoàn toàn là do cô quyết định.

Đổng Du tiếp tục nói:

- Tại sao anh

không nói cho em biết anh có một người mẹ xinh đẹp như vậy? Ôi trời ơi,

đứng trước mặt bà, em cảm thấy mình giống hệt như một con vịt xấu xí!

Cô ngoảnh đầu lại, nghiêm túc nói:

- Mẹ của anh chắc chắn có rất nhiều tình yêu, chỉ có những người phụ nữ

có nhiều tình yêu trong trái tim mới có thể xinh đẹp như vậy!

Trương Tùng Lĩnh vòng tay ôm Đổng Du từ phía sau, nói:

- Em cũng đẹp như vậy! Em cũng có thể có rất nhiều tình yêu, bởi vì em còn có anh!

* * *