
lết đến
xô-pha nữa. Đón lấy li nước từ tay Giang Yến Ni, Chu Tiểu Hổ uống ực một hơi hết sạch.
Cái dự cảm không lành ấy càng lúc càng mãnh liệt, Giang Yến Ni lại hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi? Anh mau nói đi!
Chu Tiểu Hổ trợn mắt nhìn Giang Yến Ni, sau đó sầu não nói:
- Anh giết Phùng Hán Trân rồi!
Giang Yến Ni cảm thấy đầu mình như bị ai đó đánh mạnh, một cơn gió lạnh thổi ào qua, toàn thân cô nổi gai ốc.
Cô kêu thét lên:
- Anh đùa cái quái gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Tiểu Hổ đột nhiên mất kiểm soát, anh ta lớn tiếng, nói năng lộn xộn:
- Là thật đấy, anh giết… giết cô ta rồi. Anh đòi đi nhưng cô ta không
chịu, cô ta còn định đến tìm em. Trong lúc kích động, anh đã tóm lấy vai cô ta rồi đập cô ta vào cái cạnh bàn… cô ta… chảy máu, chảy máu không
ngừng…
Chu Tiểu Hổ chắc chắn điên mất rồi, nói năng lộn xộn như
bị ma quỷ khống chế. Giang Yến Ni hoang mang lùi lại sau, lùi lại cho
đến khi đụng vào tường.
Ngoài đường, một chiếc xe tải hạng nặng
ầm ầm lao qua, chẳng biết gặp phải vật cản gì mà đột nhiên phanh gấp,
phát ra tiếng kêu ken két chói tai.
Giang Yến Ni co giò định chạy thẳng ra ngoài cửa. Chạy là một hành vi có ý thức,, thậm chí trong
khoảnh khắc mở cửa ra, cô cũng chưa nghĩ được là mình sẽ chạy đi đâu.
Nào ngờ Chu Tiểu Hổ còn nhanh hơn cô. Vào khoảnh khắc Giang Yến Ni mở ra cánh cửa, Chu Tiểu Hổ đã bịt chặt cửa lại.
Khuôn mặt Chu Tiểu Hổ toát lên vẻ bi thương và tuyệt vọng. Chu Tiểu Hổ nói:
- Em muốn đi báo cảnh sát ư? Thật phí công anh tin tưởng em đến thế. Anh giết người cũng là vì em, sao em có thể làm như vậy?
Giang Yến Ni không thốt lên lời, chỉ ra sức lắc đầu, xua tay. Chu Tiểu Hổ
liền lôi cô vào xô-pha rồi ngồi xuống bên cạnh cô, một tay giữ chặt cánh tay cô.
* * *
Chu Tiểu Hổ định làm gì? Bản thân anh ta
cũng không biết. Một tiếng đồng hồ trước, Phùng Hán Trân vẫn còn tươi
như một con cá mới được đánh bắt lên bờ, sau đó bị Chu Tiểu Hổ nắm lấy
vai hung hăng đập mạnh vào góc bàn. Đập một cái, hai cái hay năm cái anh ta cũng chẳng nhớ nữa, anh ta chỉ muốn cho con đàn bà ấy ngậm miệng
lại.
Phùng Hán Trân nằm im bất động. Chu Tiểu Hổ lấy tay đẩy, lắc Phùng Hán Trân, làm hô hấp nhân tạo cho cô ta, sau đó mới phát hiện một vũng máu lớn chảy ra từ phía sau gáy Phùng Hán Trân, có làm thế nào
cũng không cầm máu lại được. Còn cái cơ thể hừng hực sức sống của Phùng
Hán Trân giờ đã bắt đầu lạnh toát.
Suy nghĩ đầu tiên của Chu Tiểu Hổ là đến tìm Giang Yến Ni, ngoài Giang Yến Ni ra, anh ta chẳng biết tìm đến ai.
Trên thực tế, Giang Yến Ni cũng chẳng có giải pháp nào cho Chu Tiểu Hổ.
Giang Yến Ni chỉ muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa khỏi cái tên tội phạm
giết người này.
Người đàn bà này thật là độc ác. Chu Tiểu Hổ vô cùng đau lòng, Chu Tiểu Hổ còn nhớ cô đã từng hứa với anh:
- Chỉ khi nào anh giải quyết xong Phùng Hán Trân thì anh mới có tư cách đến tìm tôi!
Chẳng phải Chu Tiểu Hổ đã giải quyết xong Phùng Hán Trân rồi hay sao? Thế nên vào cái khoảng khắc là Giang Yến Ni định bỏ chạy, Chu Tiểu Hổ đã quyết
định, Giang Yến Ni nên thực hiện lời hứa, ở bên cạnh anh ta cả cuộc đời.
Chu Tiểu Hổ cứ nắm tay Giang Yến Ni như vậy suốt cả đêm. Anh ta nói với Giang Yến Ni:
- Đừng chạy, hãy ở bên anh đến cuối cùng!
Anh ta mỉm cười. Nụ cười của Chu Tiểu Hổ đầy hắc ám, chẳng khác gì những ác ma trong các bộ phim.
Bởi vì cái khoảnh khắc trở thành tội phạm giết người, người thanh niên 25
tuổi này đã hoàn toàn sụp đổ. Ý thức duy nhất của anh ta lúc này là bám
chặt lấy Giang Yến Ni, quyết không buông tay. Bởi cô chính là sự khởi
đầu của bi kịch và cũng chính là sự kết thúc bi kịch của anh ta.
Suốt cả đêm, Chu Tiểu Hổ không ngừng nói nhảm:
- Yến Ni, anh yêu em!
- Yến Ni, chắc chắn anh sẽ chết, em đi cùng anh có được không?
- Em nói đi, chúng ta chết bằng cách nào đây?
- Yến Ni, anh rất thiệt thòi, anh còn trẻ thế này, anh không cam tâm đâu!
Giang Yến Ni cứ run lên bần bật, ngay cả một câu khuyên nhủ Chu Tiểu Hổ ra đầu thú cô cũng lắp bắp không nên lời.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô phải thực sự đối mặt với cái chết.
Mặc dù là vậy cô vẫn cảm thấy thất vọng vì sự nhát gan của chính mình.
Một đêm dài cứ thế trôi qua.
Cả đêm, hai người đêu không ngủ, thế nhưng Chu Tiểu Hổ vẫn rất tỉnh táo,
chỉ có điều anh ta vẫn chưa nghĩ được ra phương thức chết hoàn hảo với
Giang Yến Ni. Trong khi đó, Giang Yến Ni đã lả đi như một quả bóng bay
đã phiêu du suốt ba tháng trời. Cũng may là sau một đêm, Chu Tiểu Hổ
cuối cùng cũng bỏ tay Giang Yến Ni ra, bởi vì cô cần đi vệ sinh.
Cô tìm thấy điện thoại của mình ở trên bồn rửa mặt ở trong nhà vệ sinh.
Xem ra thói quen vứt điện thoại lung tung của cô lại là một thói quen
tốt.
Cô vừa mở bàn phím thì Chu Tiểu Hổ xông vào, phẫn nộ nhìn cô với cái điện thoại trên tay.
Giang Yến Ni chủ động đưa điện thoại cho Chu Tiểu Hổ, yếu ớt nói:
- Anh có đói không? Tôi gọi đồ ăn đến cho anh!
Chu Tiểu Hổ đã đói lắm rồi, sự khủng hoảng và tuyệt vọng tột độ vẫn không thể làm mất đi cảm giác cồn cào nơi dạ dày.
Thế là đứng trước mặt Chu Ti