
ình không còn đứng vững được nữa.
Tại sao giông tố cứ ghé qua đây khi trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về anh?
Linh về nhà với tâm trạng ủ dột và dáng vẻ đầy thiểu não, tâm trí hỗn loạn, cô tự cảm nhận được trái tim mình đang đau đớn. Cuộc nói chuyện với mẹ Bảo Thiên khiến trái tim cô như xát muối, cô chẳng có gì để giúp được Bảo Thiên lúc này. Thứ quan trọng nhất cuộc đời anh là GM giờ chính tay cô là người hủy hoại. Linh đau đớn với suy nghĩ ấy, làm sao cô có thể vẫn vui vẻ bên anh lúc này như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra? Nếu như cô đã mất rất lâu để tìm được tìm được tình yêu của mình thì đến bây giờ cô cảm thấy dường như cô đang sắp tuột mất anh.
Linh về đến nhà thấy căn nhà im ắng, có vẻ như Bảo Thiên đã đến công ty. Linh nhìn thấy một tờ giấy trên mặt bàn trong bếp. Dòng chữ nắn nót của Bảo Thiên để lại cho cô.
“Đợi anh về nhé, nhớ nấu món thật ngon cho anh, anh sẽ về và ăn thật nhiều đấy. Nhớ và yêu vợ”
Linh đọc xong, rồi rất tự nhiên cô bật khóc, cô lấy tay vò nát tờ giấy, bao nhiêu thứ cảm xúc dồn nén bấy lâu nay, bao nhiêu điều cô muốn nói với anh nhưng giờ không còn có ý nghĩa nữa.
Tại sao số phận cứ trêu đùa cô như thế?
Chẳng phải yêu là sẽ ở bên nhau sao?
Chẳng phải yêu là sẽ hi sinh vì nhau sao?
Chẳng phải yêu… là sẽ rời xa để làm cho anh hạnh phúc sao?
Linh khóc, cô khóc như một đứa trẻ, tình yêu của cô, trái tim của cô đã thuộc về anh, làm sao có thể đủ can đảm để ra đi lúc này? Nước mắt Linh thấm ướt áo cô, cô cứ nằm trên sàn nhà, khóc cho đến lúc kiệt sức mà không còn khóc được nữa.
Và cô đã có một quyết định…
Dù có phải đau đớn hơn cô tưởng, dù có phải hối tiếc hơn những gì cô nghĩ.
Một quyết định đủ mạnh mẽ…
Linh vào bếp, đeo chiếc tạp dề lên người. Mắt cô giờ đã khô lại và cũng cạn kiệt nước mắt để khóc nữa rồi. Linh mở tủ lạnh, chọn những thứ cần thiết, cô chọn những món ăn mà Bảo Thiên thích. Việc này, cô vẫn làm, từ trước đến giờ cô vẫn nấu cho Bảo Thiên ăn, nhưng tại sao lần này cô lại có cảm giác như là cách xa như đây là lần cuối cùng cô sẽ được làm việc này?
Thức ăn được bày biện trên bàn đẹp mắt. Linh lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô ngồi đợi Bảo Thiên về rồi cùng ăn.
….
….
Quầy rượu hôm nay vắng vẻ, chỉ có hai người đàn ông ngồi bên chai rượu đã gần cạn. Tiếng nhạc không lời nghe não nề, những con người ở đây vật vờ bên bàn rượu, một không khí ủ dột đến đáng sợ.
Bảo Thiên và Hải Minh ngồi bên nhau, dường như với hai người, lời nói không có ý nghĩ gì hết, những cốc rượu được rót ra và cạn sạch. Họ chỉ nói chuyện với nhau khi đã uống được kha khá.
- Cậu… là em trai tôi, nhưng chưa bao giờ tôi với cậu có thể ngồi bên nhau như thế này! Bảo Thiên mở lời trước, anh cầm cốc rượu xoay xoay rồi cười nhạt.
- Vì anh chưa bao giờ coi tôi là em trai anh! Hải Minh cười nhạt.- Vì lúc nào anh cũng coi tôi và mẹ tôi là người ngoài, dù tôi có chung bố với anh, nhưng chưa bao giờ anh nhìn tôi với một ánh mắt là người thân. Tôi không có tham vọng với GM và mẹ tôi cũng vậy, nhưng tôi vẫn muốn được trả thù anh… và làm cho anh đau đớn bởi những gì chúng tôi đã bị đối xử.
- Nhưng Linh không đáng để cậu làm vậy!
Bảo Thiên mắt long sòng sọc nhìn Hải Minh giận dữ.
- Chẳng phải cô ấy là điểm yếu của anh ư? Cô ấy đau khổ một thì anh còn đau khổ gấp ngàn lần và tôi vui với điều đó! Hải Minh cười khoái trá.
- Đủ rồi, cậu hãy đi đi, hãy để chúng tôi được yên.
- Trò chơi chưa hề kết thúc đâu. Hahaha! Hải Minh cười lớn rồi đứng dậy bỏ mặc Bảo Thiên ngồi đó lại một mình. Chai rượu đã cạn không còn một giọt nào.
Bảo Thiên nhìn đồng hồ rồi thanh toán rồi lái xe về nhà, anh biết giờ này Linh đang đợi anh, bên mâm cơm…Anh cười hạnh phúc với ý nghĩ đó, anh và cô đã mất rất lâu để nói được với nhau những điều bấy lâu nay cả hai vẫn tìm kiếm.
Bảo Thiên muốn về nhà, về nhà thật nhanh, bên người vợ hiền, bên tình yêu bé nhỏ của anh…
Điện thoại Bảo Thiên rung lên từng hồi, nhìn thấy số Huyền Sâm đang gọi đến.
- Anh… em muốn gặp anh… Giọng Huyền Sâm như đang run lên, Bảo Thiên nghe thấy từng tiếng nấc của cô.
- Chuyện gì mai nói đi em, giờ anh phải về…
- Không, nếu anh không gặp em hôm nay… anh sẽ không có cơ hội nhìn thấy em nữa đâu. Huyền Sâm gào lên.
“Tút Tút Tút” Điện thoại im bặt. Bảo Thiên phanh kít xe lại, vòng tay lái quay hướng ngược đường. Anh rõ tính khí Huyền Sâm hơn bao giờ hết, cô ấy có đủ liều lĩnh nếu như đã bị dồn nén đến chân tường. Bảo Thiên đành thỏa hiệp với yêu cầu đó. Anh lái xe đi vun vút, vì nếu chậm trễ, có thể đó không chỉ đơn giản chỉ là một lời đe dọa.
Bảo Thiên đành lái xe đến SQ bar, anh biết Huyền Sâm đang ở đây bởi cô nàng chẳng bao giờ chịu đến một chỗ nào khác. Vui cũng đến, buồn cũng đến và sau đó lại bê bết trong rượu đến nỗi không biết trời đất là gì. Anh đi vào tìm Huyền Sâm, bar nhộn nhạo toàn người là người nhưng cũng không khó lắm để tìm thấy cô. Ở một góc tối, Bảo Thiên nhìn thấy Huyền Sâm đang ngồi lên đùi một người đàn ông và cầm chai rượu đổ thẳng vào miệng. Cô nàng uống từng ngụm rượu rồi ghé sát vào gã kia hôn, toàn thân