
iếm, người mà cô làm mọi chuyện để được ở bên anh là Hải Minh ư?
“Bảo Thiên!” Linh lắc lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ về anh.
Linh tìm đến nhà Hải Minh, điện thoại cô gọi nhưng anh không nghe máy. Từ hôm anh đến tìm cô và đưa ra lời đề nghị, cô tránh không nghe điện thoại của anh. Chắc giờ này biết cô đến Hải Minh sẽ bất ngờ lắm, Linh thấy vui với cái ý nghĩ ấy và cô khẽ mỉm cười nghĩ đến cảnh sẽ nhìn thấy anh ngạc nhiên như thế nào.
Căn hộ của Hải Minh trên tầng 12 của một chung cư vào hạng đắt giá nhất Hà Nội. Đã có lần Linh đến nhà anh, nhưng cũng chỉ chớp nhoáng . Dường như anh không muốn cô bước vào sâu thêm căn phòng của anh.
Cửa không khóa, Linh nhẹ nhàng bước vào, định sẽ dọa và làm Hải Minh giật mình….Cô đi qua phòng khách, vẫn không thấy anh, cô bước tiếp những bước tiếp theo vào phòng ngủ của anh. Linh đoán Hải Minh đang ở đó.
Càng đi vào sâu gần căn phòng của anh cô càng thấy cách bài trí có phần độc đáo. Có một thứ gì đó như bí hiểm và khó hiểu ở đây. Linh bước tiếp đến gần phòng Hải Minh, cô đứng ngoài vì thấy cánh cửa chỉ khép hờ.
Linh nghe thấy có tiếng nói chuyện của Hải Minh và một người khác.
- Anh cầm lấy đi, đây là hộ chiếu, vé máy bay, em đã thu xếp hết rồi. Ngày kia anh và cô ta có thể đi được. Anh hãy bắt đầu sống một cuộc sống khác đi.
- Nhưng… anh… anh có thể làm được hay không? Hải Minh ôm mặt, ngồi phịch xuống giường.
- Anh là người mạnh mẽ mà, anh có thể làm được, hãy bắt đầu với một cô gái và yêu cô ta… hãy sống như một người đàn ông giống như David và mẹ anh mơ ước. Mẹ anh, anh có nghĩ đến mẹ anh không? David chết rồi, hãy yêu và lấy Linh làm vợ, cô ta yêu anh thế là đủ rồi.
Linh khẽ buông nắm khóa cửa phòng ra, tiếng động tách làm cho cả hai quay lại. Hải Minh và Huyền Sâm sững sờ nhìn cô. Huyền Sâm run lẩy bẩy bởi những gì cô ta vừa nói Linh đã nghe thấy hết. Linh thấy tim mình như vụn vỡ, cô ngồi thụp xuống đất…
Căn phòng… căn phòng của Hải Minh treo đầy ảnh của một người con trai… người con trai ấy Linh vừa nghe được và anh ta đã chết…
Hải Minh, con người tưởng chừng như cô đã hiểu hết anh, hóa ra cô lại chẳng biết gì về anh hết.
Hải Minh, chàng trai có hình hài hoàn hảo tỏa sáng thánh thiện như mặt trời nhưng bên trong lại chôn giấu một sự thật kinh hoàng….
“Hải Minh… anh là… gay…Vậy tại sao anh lại đùa giỡn với tỉnh cảm của em????????????”
* * *
Linh bước những bước loạng choạng trên đường, cô không nhớ bằng cách nào cô đã thoát khỏi căn phòng ấy. Căn phòng có Hải Minh và ngập đầy những bức ảnh của David, căn phòng mà trước đó Hải Minh đã né tránh không cho cô vào. Căn phòng mà mọi sự thật giờ đây đã được phơi bày ra hết ánh sáng. Linh chỉ biết chạy đi, nước mắt rơi lã chã, cô tìm đến một quán rượu, gọi rượu rồi đổ hết thứ nước cay sè đó vào miệng. Nhưng càng uống, cô lại càng tỉnh, mọi thứ ào ạt về như gió bão.
Hải Minh, chàng trai kẹo mút của tám năm về trước…
Chàng trai đã đánh cắp trái tim cô…
Chàng trai hoàn hảo thư thái đọc sách trong quán café…
Chàng trai nói muốn ở bên và đi có cô đi cùng.
Dối trá, tất cả giờ chỉ là dối trá!
Linh khóc, nước mắt dường như không còn có tác dụng gì nữa, mắt cô đỏ ngầu. Linh bước những bước loạng choạng vào nhà vệ sinh, cô nôn thốc tháo những gì vừa đổ vào miệng và lại quay trở lại tiếp tục đổ hết thứ rượu đó vào miệng…Cô vẫn không có cảm giác say, lúc này Linh chỉ muốn mọi thứ được xóa sạch hết. Đám cưới, hoa hồng, Hải Minh và Bảo Thiên, cô ước gì cô có thể xóa tan mọi kí ức, xóa sạch mọi nỗi đau mà họ đã gây ra cho cô. Nhưng giờ vết thương trong tim cô không thôi nhức nhối, đầu óc cô như muốn nổ tung…
Tám năm trước trái tim bé bỏng của cô đã lỡ nhịp trong một giây khi nhìn thấy ánh mắt của Hải Minh…
Tám năm sau… trái tim bé bỏng của cô đã hi vọng, đã yêu thương… nhưng giờ chính người cô chờ đợi, đã nhớ thương trong tám năm qua đã băm vằm trái tim bé nhỏ của cô làm trăm mảnh…
“Hải Minh… trong một giây của tám năm về trước em đã để hình bóng anh trong tim em… nhưng bây giờ, tám năm sau…. Cũng chỉ trong một giây anh đã làm cho tim em vụn vỡ… Em, có đáng bị như vậy không?”
Linh thấy mắt mờ nhòe đi, nước mắt chảy xuống khóe miệng đắng chát…
Cô đứng dậy, loạng choạng, nhưng vẫn đủ tỉnh táo. Cô vứt những đồng bạc cho chủ quán thanh toán tiền.
Đêm đã khuya, Linh đứng bên đường tựa người vào cây cột điện cố vẫy một chiếc taxi. Mưa, từng giọt mưa khẽ rơi xuống, cô bật cười, rồi lại khóc. Mưa hay là ông trời đang khóc cho số phận của cô đây?
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, Linh bước những bước loạng choạng trên đường, quần áo, giày dép ướt như chuột lột từ đầu đến chân. Cô đi được một đoạn rồi lại ngã khụy xuống, ánh đèn ô tô trên đường loang loáng, từng vệt bùn bắt lên tung tóe, tiếng còi bíp bip để tránh cô ra. Tiếng mưa xối xả, mấy gã đi trên đường thò cổ ra ngoài cửa kính chửi đổng “Đồ ngu, đi đứng thế để chết người à?”
Linh mặc xác, cho đến bây giờ cô đâu cần gì nữa…
“Hự” Cô ngã gục bên vũng nước.
“Ào” Một đống bùn bắn lên tung tóe khi chiếc ô tô vừa chạy qua, từ đầu đến chân Linh ngập ngụa bùn đất. Linh lấy t