
t xanh, mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ. Anh có một nét đẹp thanh thoát đầy vẻ cuốn hút, người đối diện rất dễ dàng bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của anh. Anh cũng có rất nhiều cô gái đem lòng yêu mến, nhưng anh, chỉ dành trọn trái tim mình cho một cô gái có dáng hình nhỏ nhắn, mái tóc đen buông dài, đôi mắt hơi u sầu, cô mang nét đẹp kín đáo của người phụ nữ Á Đông. Cô đối với anh không quá thân thiết, cũng không quá vồ vập, có chút gì đó hững hờ làm cho anh cảm thấy càng cuốn hút và muốn được khám phá mọi điều về cô.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp cô, đó là một đêm đông lạnh giá, anh bước những bước nặng nề từ văn phòng để về nhà. Nhiệt độ lên tới âm độ C, tuyết đóng băng xunh quanh khiến cho xe cộ chẳng thể di chuyển được. Anh bước trên đường, hai tay xuýt xoa lấy nhau vì lạnh, rồi bỗng dưng anh bị sững lại bởi một cô gái nhỏ nhắn đang co ro trong chiếc áo khoác mỏng, ánh mắt cô nhìn trong đêm tối xa xăm vô hồn. Anh bước chậm chạm qua cô, khuôn mặt cô đầy nét u sầu, khóe mắt… khẽ khàng… chầm chậm… anh nhìn thấy nước mắt của cô đang rơi xuống nhẹ nhàng như là những bông tuyết…
Anh cởi phăng chiếc áo khoác và đưa cho cô.
Max bước đi mặc cho cô gái còn ngơ ngác với hành động của anh. Anh bước qua cô nhưng còn băn khoăn với những câu hỏi, có điều gì khiến cho một cô gái lại đau đớn đến thế và tại sao cô ấy lại khóc?
“Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại” Max nhủ thầm.
Ít lâu sau đó, công ty Max có cuộc tuyển nhân viên mới do chính anh trực tiếp tham gia phỏng vấn.
Và anh, đã gặp lại cô gái trong cuộc phỏng vấn.
Cô ngồi trước mặt anh vẫn là những nét đẹp đằm thắm của người con gái Á Đông mà anh bắt gặp hôm nào. Cô gái ấy mang một vẻ đẹp nữ tính nhưng cũng đầy mạnh mẽ và quả thật cô nàng cũng không phải tầm thường khi đã vượt qua hàng ngàn đối thủ để trở thành một trong 10 nhân viên chính thức của Deutsche Botschaft.
Và Max đã tin “cuộc đời con người ta có Số Phận”. Số phận đã cho anh gặp cô.
Đó là lần đầu tiên anh gặp Linh, cô gái Việt Nam có dáng người nhỏ nhắn, giọng nói dịu dàng và vẻ ngoài cuốn hút anh bởi sự hững hờ và đôi mắt thẳm sâu có chất chứa một điều gì đó không thể nói thành lời.
Mải mê suy nghĩ với những chuyện tưởng chừng như đã xưa cũ. Linh đến bên anh từ lúc nào.
- Max, đợi em lâu chưa?
- Chưa lâu… Max đáp lại cô bằng một giọng Việt Nam ngọng ngịu. Anh đã cố gắng học tiếng Việt, ăn đồ Việt Nam vì Linh.
Linh nhìn anh cười hiền từ. Max và cô lúc nào cũng thế, không cần phải nói quá nhiều anh lúc nào cũng chăm chú theo từng việc làm của cô. Đã bốn năm kể từ lần đầu tiên quen nhau, nhưng Linh vẫn có cảm giác như mới bắt đầu, thân thiết nhưng không quá vồ vập, đôi khi cô lạnh lùng, đôi khi cô cũng chẳng hiểu mình đang chờ đợi điều gì từ phía Max nữa hay không. Cô biết, anh vẫn đang chờ đợi cô…
- Tuần sau, chúng ta sẽ trở về Việt Nam, đối tác mới đồng thời cũng là bạn học cùng đại học của anh sẽ có một hợp đồng kí kết mới với công ty chúng ta.
- Vậy à…! Linh hơi bối rối với thông báo của anh. Bởi đối với cô, đó là nhà, đó là quê hương, nhưng đó cũng là nơi cô cảm thấy chưa thể mạnh mẽ để quay về.
- Mình về Việt Nam, anh cũng muốn thăm bố mẹ em luôn. Mà đã 5 năm rồi em xa gia đình, đã đến lúc phải quay trở về rồi.
Linh thẫn thờ nhìn tách trà trước mặt, hai tiếng “về nhà” làm cô có cảm giác bâng khâng, đã lâu lắm rồi cô đã kìm nén để không nhớ về nơi đó nữa, mặc dù đôi khi cô cũng tự cảm thấy mình là đứa con bất hiếu với bố mẹ. Năm cái Tết trôi qua cô chỉ gọi điện về nhà hỏi thăm ông nội, bố mẹ và cu Bin. Mẹ nấc nghẹn muốn cô trở về nhưng lần nào Linh cũng tìm một cái cớ để trì hoãn thêm việc đó…
Năm năm đã trôi qua…
Liệu người và trái tim có còn xưa cũ?
Chuyến bay đưa cô trở về Hà Nội trong một sớm gió lộng, mùa Thu Hà Nội vẫn như ngày nào. Max tỏ ra rất thích thú với Hà Nội, anh ngỡ ngàng nhìn mọi thứ xung quanh và trầm trồ như một đứa trẻ. Trời vẫn trong trẻo như thế, vẫn mùi hoa sữa thoang thoảng. Linh trầm ngâm nhìn đường phố. Nơi này… cô đã ra đi với một trái tim rỉ máu và giờ cô trở về với một trái tim đã thôi không còn nồng nàn yêu thương như trước nữa.
- Anh muốn em gặp một người…
Linh trầm ngâm và dường như không nghe thấy lời Max nói với cô.
Năm năm trôi qua… Hà Nội vẫn vậy nhưng mỗi cuộc đời đã khác?
Max đặt khách sạn tại khu phố cổ. Anh sắp xếp phòng cho cô rồi phải đi ngay có những công việc cần phải làm. Linh về phòng để đồ ở đó rồi cũng lang thang phố cổ, cô cũng muốn cô có một khoảng thời gian cho riêng mình.
Phố xá cuối tuần đông đúc, xe cộ vẫn ồn ào và nhộn nhạo như trước, Linh len lỏi vào dòng người ấy. Ngực cô thổn thức hóa ra đây chính là thứ cảm giác mà cô nhớ da diết, hóa ra đây mà miền kí ức cô đã chôn vùi và hóa ra đây là khoảng trời mà cô đã cố để quên lãng. Nhưng… làm sao có thể quên khi hoa sữa cứ nồng nàn, phố xá cứ ngút ngàn ngoài kia?
Linh đúc tay vào túi áo, lượn một vòng quanh bờ Hồ, gió Thu thổi tóc cô bay bay, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, những hàng liễu buông rủ yên ắng xuống mặt hồ Gươm, cảnh sắc lúc này yên bình đến lạ thường. Nhưng sao, Linh lại th