Polaroid
Anh Xin Đầu Hàng

Anh Xin Đầu Hàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322743

Bình chọn: 8.5.00/10/274 lượt.

ảm nhận bờ môi nóng rực của

anh đang mải mê càng quét môi mình.

Cảnh hôn coi hoài trên tivi, phim, tạp chí, quảng cáo có khi còn được coi

người ta hôn ngay trước mặt mình cô thấy bình thường, chưa bao giờ nghĩ

mình sẽ làm thế cả.

Cảm giác như có một quả bom đặt bên trong cơ thể khiến cô nổ banh xác,

đầu óc cô lâng lâng như ở trên mây.

Trong khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình cũng là con gái bên anh với hơi

thở nam tính và nụ hôn say đắm.

Nụ hôn của anh làm cô đắm chìm. Phần nữ tính được chôn vùi trong cơ thể

như được đánh thức. Cô không thể lý giải tại sao người mình lại nóng như



thế lại còn run bắn cả lên. Cô còn rên rỉ thành tiếng, và không thể tin vào tai

mình đó lại là tiếng từ miệng mình phát ra.

Oh no! Cô đẩy phắt anh ra nhưng anh vẫn ôm eo cô cứng ngắt, tiếp tục ghé

môi hôn cô dịu dàng như nước làm cả người cô mềm nhũn chẳng chống cự

được.

Đến khi anh hôn cô tới mức không thở nổi nữa mới buông cô ra.

Đôi môi bị anh hôn dữ quá nên đỏ ửng như được son.

Cô nhìn anh cười tươi mà xấu hổ muốn bỏ chạy:

―Đừng quên lời anh đã nói!

Rồi đẩy cửa xuống xe, chạy biến dạng.



Giang Chấn Vũ nói lời giữ lời. Ngay trong buổi tối hôm đó, chú Trần gọi

điện đề nghị hợp tác, cô liền đồng ý ngay.

Sáng hôm sau, trong phòng làm việc, cô ngồi đọc những tin tức mới nhất về

Giang Chấn Vũ.

Thông tin từ báo chí về anh ta không thể không xem.

Những bức ảnh chụp anh chàng to cao đẹp trai đứng cạnh chú Trần phong

độ.

An Mật Nhi nhìn tờ báo trước mặt, trang nhất của mục giải trí đăng bài về

Giang Chấn Vũ.

Bất kỳ tuần san, tạp chí hay tờ báo nào có đăng tải tin tức về anh ta cô đều

xem qua.

Bộ đàm gắn bên hông kêu reng reng, cô giật ra đưa lên miệng.

―Có chuyện gì thế?

―Chị An, Trần tiên sinh đến rồi ạ!. Trong bộ đàm phát ra tiếng của trợ lý.

―Đưa họ vào văn phòng của chị!

―Vâng!

Cô ngắt bộ đàm, khà ra một tiếng khoan khoái, nếu lần này thành công rực

rỡ nhất định phải rủ bạn bè đi uống mừng mới được.

Có tiếng gõ cửa, cô làm mặt lạnh, giấu mọi cảm xúc vào lòng.

Cô chỉnh đốn lại quần áo, xếp gọn một vài thứ trên bàn rồi ra mở cửa. Quả

nhiên là chú Trần và Giang Chấn Vũ.

―Xin mời vào!. Cô quay người giơ tay ra hiệu mời cả hai người.

Để tránh chuyện như lần trước xảy ra, chú Trần để hai người ngồi khá xa

nhau. An Mật Nhi nghĩ thầm. Chú à, chú yên tâm đi. Cháu không muốn cãi

nhau với anh ta nữa đâu.

Trợ lý của cô mỉm cười nói:

―Em đi pha cà phê nhé!



―Tôi không uống cà phê!. Cả cô và Giang Chấn Vũ đều đồng thanh nói to.

Ngay tức khắc liền quay lại trừng mắt nhìn nhau.

Từ lúc vào phòng cho tới giờ, cả anh và cô đều không nhìn mặt nhau để

tránh những xung đột không đáng có. Vừa nãy lại cùng nói một câu nên

buộc phải nhìn nhau.

Cô bé trợ lý lúng hết nhìn cô tới nhìn anh:

―Hai anh chị không uống cà phê, vậy uống gì ạ?

―Trà!. Lại nói ra cùng một lúc và cùng một câu trả lời.

Cái tình huống hợp rơ, ăn ý thế này làm cả cô và anh đều lúng túng. Bởi vì

cả hai đều biết rằng do lần trước uống cà phê mới có sự kiện hắt cà phê vào

người, lại còn quần nhau một trận nhừ đòn.

Trần Thông Dương cố nén cười, hắng giọng nói với trợ ly:

―Pha cho chúng tôi trà là được rồi! Cảm ơn cháu!

Cô bé trợ lý dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa sếp và anh chàng nổi

tiếng kia nhưng cũng cười mủm mỉm rồi đi ra ngoài.

Giang Chấn Vũ và An Mật Nhi cũng không nhìn nhau nữa, thản nhiên như

chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô cúi đầu lật lật bản hợp đồng, còn anh

quay mặt nhìn mấy bức ảnh treo trong phòng.

Anh không nhìn cô vì không muốn nhìn cô khiêu khích mình, còn cô thì vẫn

còn ngượng vì nụ hôn ngày hôm qua.

Trần Thông Dương cười yên tâm. Tốt rồi! Hai đứa này không có vẻ gì sẽ cãi

nhau nảy lửa như lần trước. Để cho cả hai không lúng túng, ông quyết định

đi thẳng vào vấn đề. An Mật Nhi phấn khởi thảo luận với ông ngay, rất hào

hứng nữa là đằng khác.

Trong lúc hai người trao đổi với nhau, Giang Chấn Vũ ngồi một bên nghe

không tham gia. Lúc đầu anh còn chú ý nhưng chỉ ít lâu sau đã bắt đầu thấy

chán. Anh không hiểu sao chú Trần bắt anh phải đi cùng. Hai người trao đổi

với nhau là đươc, cần quái gì sự có mặt của anh.

Chụp album ảnh là ý tưởng của chú Trần. Anh rất tin tưởng chú vì phong độ

anh có được như ngày hôm nay đều do một tay chú Trần bồi dưỡng. Cho

nên mọi việc anh đều giao cho chú Trần quản lý và thường không có ý kiến

gì.

Nếu không vì cô bạn gái của anh thì anh đã chẳng đến gặp cô nàng có tính

khí như đàn ông này. Anh vẫn còn chưa hết tò mò? Cô ta mà là chị gái của

Thư Nhi được ư?

Anh nhìn vào đôi mắt cô, sao đó là mũi, rồi đôi môi… Chà! Môi cô ta cũng

khá đẹp không cần son mà cũng có màu hồng!

An Mật Nhi vui vẻ trao đổi với chú Trần, rất muốn coi anh chàng kia như

người vô hình nhưng anh ta ngồi đó không thể không nhìn được.

―Anh Giang, ý anh thế nào?



Anh giật mình.

―Gì?

―Tôi hỏi ý kiến của anh về nội dung của bản hợp đồng. Nếu anh chưa rõ tôi

sẽ nói lại lần nữa!

Nhìn thái độ cứng rắn của cô, anh có cảm giác cô không được tự nhiên cho

lắm… Trông cô khác… Hay nói đ