
hông nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì
tức giận của mình.
Nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn! Quân tử mười năm báo thù cũng chưa muộn như
Vương Câu Tiễn ngày xưa nếm gai nằm mật đấy thôi, cô sao không thể im
lặng chịu đựng được chứ.
―A… xin lỗi em. Cô ta dù gì cũng là chị gái của em mà anh lại chê bai như
vậy!. Anh nhanh như chớp nói với cô.
Cô không quay lại, ngồi đưa lưng về phía anh.
―Thư Nhi, em giận à?. Anh cuống quít.
―Anh xin lỗi. Tính anh vốn thẳng thắn ít khi để ý tâm trạng của người khác.
Là anh sai. Thư Nhi, nghe anh giải thích đi!.
Cô thậm chí còn không thèm nhìn mặt anh khiến anh không thể không nói
lớn.
―Anh sẽ xem xét đề nghị của em!
Anh vừa nói xong người đẹp của anh liền quay lại ngay.
―Anh nói thật chứ? Đừng có gạt em nha!
―Vấn đề này không do một mình anh quyết định. Anh còn phải hỏi ý kiến
chú Trần!
Hừ! Định lừa ai hả! Chuyện này không liên qua gì tới chú Trần cả bởi vì
toàn quyền quyết định thuộc về anh ta. Không thể để anh chàng viện cớ
thoái thác được. Xem ra phải dùng mỹ nhân kế rồi!
Đôi mắt cô trong chớp mắt sũng nước, giọng mềm mỏng năn nỉ:
―Anh à, để chị em làm nhiếp ảnh gia của anh đi. Chị ấy sẽ làm rất tốt!.
―Em…
―Vì người ta mà. Được không anh?. Anh hùng trước giờ đều rất khó qua
được ải mỹ nhân. Cô tin chỉ cần cô nũng nịu thuyết phục thế nào chàng ta
cũng đồng ý. Nếu bình thường nếu bắt cô phải õng ẹo như vầy chắc cô thà
chết còn hơn. Sến thấy ghê. Nhưng hiện tại cô là An Thư có ―điệu chảy
nước một chút cũng không sao.
―Anh Vũ à!
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ gọi tên anh bằng giọng điệu êm ái như thế
khiến cho cả người anh nóng bừng lên như bị khiêu khích, nhưng trong lòng
anh vẫn có chút nghi ngờ.
―Em… Hay là em vì chị gái mới đồng ý làm bạn gái của anh?
An Mật Nhi giật nảy mình.
―Sao anh lại nói em như thế?
―Vì hôm nay trông em rất khác mọi ngày!
―Sao lại khác ạ?
―Nói như thế nào nhỉ… Em làm nũng với anh không rụt rè như mọi khi.
Trước giờ anh luôn nghĩ có thể do chúng mình chưa gặp gỡ nhau nhiều nên
em giữ khoảng cách với anh. Và đúng hôm nay lại nói anh việc đó…
Biết anh chàng đã bắt đầu nghi ngờ mình, An Mật Nhi trong lòng khổ sở. Cô
diễn ―lố quá thì phải. Không thể để chàng ta tiếp tục nghi ngờ, cô xoay
ngược tình thế ngay.
―Em thích anh thật lòng nên em mới làm nũng vì tưởng anh thích như thế.
Nhưng giờ anh đã nghi ngờ tình cảm của em thì em đi vậy. Coi như em chưa
nói gì ha. Tạm biệt!. Nói xong, cô đẩy cửa xe.
―Em!. Giang Chấn Vũ vội vàng nắm cánh tay cô kéo lại. Dĩ nhiên anh
không thể để cô giận anh rồi bỏ đi như thế này.
―Thả tay em ra! Em không quan tâm tới anh nữa!. Cô vùng vằng, làm vẻ
đau khổ.
―Thư Nhi!. Anh khẽ thở dài.
―Anh thả tay em ra đi!
Được rồi! Anh đầu hàng!
―Em không nghĩ tới chuyện của chị gái em nữa à?
Cô không vùng vằng nữa, biết chuyện này đã được chuyển biến theo hướng
có lợi, nhưng mặt vẫn làm bộ như đang giận.
―Sao ạ?
―Em muốn anh bắt tay hợp tác với chị gái em cũng được thôi, không phải là
không được. Nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.
―Điều kiện gì anh?. Cô hỏi ngay không mảy may biết rằng anh chàng đang
giăng lưới chỉ chờ cô nhảy vào trong.
―Hôn anh!
Mặt Giang Chấn Vũ bỗng dưng đứng đắn hẳn. Anh mỉm cười nói ra ý muốn
bấy lâu nay của mình.
Á!
Cô há hốc miệng, lúng túng không biết phải đối phó với tình huống này như
thế nào. Trống ngực đập thình thịch. Có trời mới biết cô chưa bao giờ kiss.
Từ hồi bé đi học cô giống hệt con trai nên lúc nào cũng có một đám con gái
vây quanh.
Khoảng thời gian học đại học cũng là lúc cho tình yêu chớm nở thế nhưng
cô chẳng màng, toàn hớn hở đi chụp ảnh.
Cô chỉ có mỗi một đam mê là được chụp ảnh. Nhờ đó mà cô đã tập cho mình
thói quen quan sát tốt. Bởi thế nên cô có chút gì kinh nghiệm yêu đương
đâu, huống hồ là kiss người yêu.
―Im lặng nghĩa là em đã đồng ý!. Hơi thở của anh phả vào mặt làm cho cô
run bắn nhích người ra xa.
―Chờ đã… anh… Chờ chút chờ chút… Anh đừng có lợi dụng sương mù
ném lựu đạn nha!
Anh cau mày không thích câu nói của cô.
―Anh vì em mà đồng ý nhiếp ảnh gia sẽ là chị gái của em. Anh thích em. Vì
tình cảm của anh giành cho em, cho anh hôn em… Có sao đâu?
Cơ thể anh càng lúc càng áp sát, không gian trong xe trở nên chật ém khó
thở. Cô rất muốn lui nữa nhưng hết chỗ để lui.
Chỉ cần cô xuống xe là trốn được nhưng đó là khi cô muốn để tuột khỏi tay
cơ hội vàng này.
Không! Tuyệt đối không thể được!
―Sao nào?. Anh chờ câu trả lời của cô có vẻ như không bắt buộc lắm nhưng
ánh mắt nóng rực đó như muốn lao vào cô mà ngấu nghiến…
Cô bình tĩnh thở đều. Không việc gì phải sợ!
―Một cái thôi ha?
―Ừ! Hôn anh một cái thôi!
Cô nuốt ực một cái, hơi hơi chán nản. Nhưng mà chỉ hôn anh ta một cái, cô
cũng chẳng mất gì.
―Dạ… Hôn nhé!.
Cô vừa mới nói xong đã bị đôi môi anh phủ lên còn không kịp chuẩn bị tâm
lý.
Anh… anh ta chả bảo luôn giữ khoảng cách với con gái? Sao giờ lại như hổ
vồ mồi thế này trời?
Ôi! No no no! Cái lưỡi của anh ta sao ở trong miệng mình thế này?!...
Cô sợ tới mức nhắm tịt cả hai mắt, chỉ có thể c