
không chịu được, làm gì còn tinh lực để ý tới việc khác, đầu
dính vào gối liền ngủ. Phùng Ki tắm rửa sạch sẽ đi ra, tiểu nha đầu cũng không
biết đã ngủ mấy giấc, Phùng Ki cúi đầu nhìn ‘người anh em’ của mình, thở dài,
quay đầu lại đi trở về..
Lúc Manh Manh tỉnh lại,
ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh binh lính luyện tập, khiến trong nháy mắt Manh
Manh như hồi tưởng lại thời gian trước đây, bắt đầu từ lúc cô có trí nhớ, thời
gian cô ở quân doanh cũng không nhiều lắm, hơn nữa sau khi đi học, cơ bản cũng
chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể đi theo ba mẹ hoặc ở Phùng gia, nhưng mà
kỳ dị, thời gian ngắn ngủi đó, lại khắc sâu nhất vào trí nhớ của cô.
Có người nói, cuộc sống
quân doanh đơn điệu, buồn tẻ, chán nản, nhưng Manh Manh cảm thấy, loại đơn giản
này tạo nên mị lực độc đáo cho quân doanh, Manh Manh thích đơn giản thẳng thắn,
những thứ này thực trân quý trong chốn đô thị ồn ào náo động, cũng là phong
cách trước nay của quân doanh, tựa như Ki ca ca của cô.
Manh Manh ngồi xuống, xốc
chăn trên người lên, nhìn nhìn, hình như đã tắm qua, quần áo cô mặc cũng đổi
thành áo sơ mi quân trang của Ki ca ca, qua áo sơ mi quân trang thùng thình,
người cô nhỏ nhỏ, xinh xinh, quần lót nhỏ cũng đã thay.
Manh Manh nhức đầu, cô
liền nhớ rõ, đêm qua vừa bổ nhào trên giường liền ngủ, về phần Phùng Ki tắm rửa
thay quần áo cho cô, tí xíu ấn tượng cũng không có, hơn nữa, Manh Manh bỗng
nhiên chịu đả kích, bắt đầu hoài nghi mị lực của mình.
Cô cùng Ki ca ca vô luận
như thế nào, cũng xem như tiểu biệt thắng tân hôn! Ki ca ca lại mang thân phận
quân nhân tràn đầy tinh lực, một tuần không gặp cô, khi gặp đem cô cởi hết, lại
tắm rửa, thay quần áo cho cô, cuối cùng một mình đơn độc ở trên giường ôm cô
ngủ một đêm, thế nhưng một chút động tĩnh cũng không có, thật không giống lẽ thường,
hoặc là, cô ngủ say như chết, không nhớ được ...
Nghĩ đến đây, Manh Manh
lật cổ áo sơ mi xem xét bên trong, Ki ca ca ở trên giường thuộc loại nam nhân
kịch liệt, ngay cả vuốt ve hôn nhẹ trước sau, cũng không quá ôn nhu, làn da
Manh Manh lại trắng noãn tinh tế, mỗi lần hai người hơi chút thân mật, sẽ lưu
lại dấu vết rõ ràng, nhưng lần này, một chút cũng không có...
Manh Manh nhìn trái ngó
phải, vén áo sơ mi cao hơn nữa, lắc lắc thân mình mà nhìn, Phùng Ki vừa tiến
đến liền nhìn thấy tiểu nha đầu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, nút áo sơ
mi đã bị tiểu nha đầu cởi bỏ toàn bộ, rộng mở thật to, một bên tay áo tụt
xuống, đầu nhỏ của cô xoay ra sau lắc lắc, không biết nhìn cái gì, cái cổ nhỏ
xinh đẹp suýt bị vặn gậy, nhưng mà, thật đẹp, xinh đẹp giống như một bức tranh
diễm tình tinh tế tuyệt đẹp.
Cô gái xinh đẹp trong
nắng sớm giống như tinh linh, áo sơ mi quân trang trên người tụt xuống, hơn
phân nửa thân thể lộ ra trong nắng sớm, chỗ vạt trước áo sơ mi, lộ ra một bên
ngực xinh đẹp đứng thẳng... Đỉnh phấn nộn mềm, run rẩy, có chút trong trẻo
nhưng trong không khí lạnh lùng nhếch lên, sáng rõ mê người, giống như trái cây
trên núi vừa mới chín tới, khiến người ta muốn nhấm nháp.
Nghiêng thân mình nhỏ
nhắn cơ hồ không hề che đậy, thắt lưng duyên dáng quấn quanh vòng eo tinh tế
cùng cái bụng phẳng, đường cong kia linh lung phập phồng, khiến ** của Phùng Ki
bị dày vò cả đêm thốt nhiên dựng lên, hồ ly tinh nhỏ này, đại khái không biết
tối hôm qua anh có bao nhiêu vất vả.
Sau khi tắm nước lạnh,
vừa kề bên người cô, cả người sẽ không tự chủ nóng lên, ** này này nọ dụ hoặc
nam nhân quá lớn, Phùng Ki bỗng nhiên hiểu được, đàn ông sẽ phạm phải vấn đề
tác phong, hơn nữa nằm trong ngực, là cô gái mình âu yếm nhất, cô gái mình có
thể danh chính ngôn thuận chạm vào, huống chi anh lại tắm rửa thay quần áo cho
cô, quả thực đây chính là khảo nghiệm nghiêm khắc nhất trong cuộc đời này của
Phùng Ki.
Phùng Ki vô số lần muốn
đem tiểu nha đầu đặt ở dưới thân, hung hăng, hoàn toàn yêu cô, nhưng dáng ngủ
của tiểu nha đầu kia ngây thơ tới cực điểm, anh thực không thể xuống tay, cũng
là có chút đau lòng cho tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu tuy rằng đạp
Thiệu Tình một cước, lại không thực cảm thấy mình sai lầm, tính cách tiểu nha
đầu yêu ghét rất rõ ràng, từ nhỏ lại bị nuông chiều mà lớn lên, tính tình có
chút bướng bỉnh, hơn nữa đối với đoạn tình cảm xưa kia của mình cùng Thiệu Tình
thực để ý, cho nên một cước kia đá ra căn bản chính là phản ứng bản năng của
cô, sau đó, mặc dù ý tứ hối hận cũng không nhiều, cô tuy rằng cúi đầu nhu thuận
nghe mình giáo huấn, nhưng nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn chu lên, là có thể
biết.
Trong lòng tiểu nha đầu
không phục, lại vẫn nén giận nghe, nếu cô thực cãi lại một câu, Phùng Ki có lẽ
sẽ không đau lòng thành như vậy, nhưng một câu giải thích cô cũng không nói, bộ
dáng ngoan ngoãn vô cùng, Phùng Ki thực có chút xót xa.
Huống chi, tiểu nha đầu
còn nói mớ, ngay tại thời điểm anh nhịn không được, tiểu nha đầu ở trong lòng
anh cọ cọ than thở vài câu, mặc dù mơ mơ hồ hồ nghe không rõ lắm, âm thanh nhỏ
nhẹ vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.
Phùng Ki kề sát vào cái
miệng nhỏ nhắn của cô