
n Hiểu Kỳ uống hai
ngụm nước trái cây, không có ý tốt nghe ngóng: "Chuyện gì, đã hơn nửa đêm,
có phải tìm bạn trai của bạn không, sau đó là đến cả đêm kích tình gì gì
đó..." Ánh mắt Manh Manh lóe lóe, là cô muốn cho Ki ca ca một niềm vui bất
ngờ, cả tuần nay không gặp, nếu tối nay cô đột nhiên xuất hiện trước mặt Ki ca
ca, Ki ca ca sẽ có biểu hiện gì, với tính cách của Ki ca ca, cô đoán, khẳng
định sẽ trực tiếp đè cô xuống, sau đó...
Vừa nghĩ đến, Manh Manh
liền thực sự khẩn trương, nhìn Trần Hiểu Kỳ liếc mắt một cái, giữ chặt anh phục
vụ đi ngang, trực tiếp phân phó: "Đem thứ này, thứ này, thứ này, gói lại
cho tôi...", không chút để ý tới biểu tình kinh ngạc của anh phục vụ,
nhưng nhà hàng năm sao phục vụ rất tốt, mặc dù trong lòng khinh bỉ Manh Manh vô
cùng, nhưng anh phục vụ vẫn theo như yêu cầu mà đáp ứng.
Sài Tử Hiên bị Lâm Thanh
quấn quít lấy, khiêu vũ mở màn, quay đầu lại thì Manh Manh đã sớm không thấy
nữa, Trương Hạo vỗ vỗ bờ vai của anh: "Lão đại, không cần tìm, Manh Manh
cùng Trần Hiểu Kỳ mới vừa đi, còn gói hai túi thức ăn thật to, cứ như vậy
nghênh ngang đi ra ngoài, cậu không nhìn thấy anh phục vụ phụ trách tiếp đãi
vừa rồi đâu, biểu tình trên mặt thật sự phấn khích vô cùng, ha ha, nha đầu kia
rất thú vị, hơn nữa, lão Đại, Phương Manh Manh rốt cuộc có lai lịch gì, bình
thường thực không nhìn ra, hôm nay mới biết được, rất ngầu."
Lâm Thanh hừ một tiếng:
"Tâm cơ cô ấy sâu, bình thường lại giả vờ nghèo khó, cổ lổ..." Ánh
mắt Sài Tử Hiên đảo qua, Lâm Thanh mới im miệng, trong lòng cô thật sự bất
bình, phải biết rằng, trong lòng cô khổ sở giống như bị mười tảng đá lớn đè lên
người.
Sài Tử Hiên đã bước nhanh
đuổi theo, Lâm Thanh dậm chân một cái theo anh chạy ra ngoài, tình cảnh của mấy
người này lọt vào trong mắt Vệ Hiểu Phong và Sài Tử Hinh, Sài Tử Hinh không
khỏi thở dài trong lòng, nghiêng đầu lại hỏi lần nữa: "Manh Manh thực sự
có bạn trai ?" Vệ Hiểu Phong chỉ gật gật đầu.
Trong lòng lại nói, không
thể tính là bạn trai! Trên cơ bản, bắt đầu từ ngày Manh Manh coi trọng Phùng
đầu gỗ, Vệ Hiểu Phong liền chắc chắc, đời này của Phùng đầu gỗ chỉ có thể là
chồng của tiểu nha đầu, cũng là em rể của anh, nghĩ đến cái sắc mặt thối thối
kia, Phùng đầu gỗ lớn hơn anh mấy tháng, thời điểm không tình nguyện gọi anh là
anh họ, Vệ Hiểu Phong liền âm thầm thích ý.
Chẳng qua, anh cảm thấy
giữa hai người còn có bóng ma, kỳ thật, Vệ Hiểu Phong không thể lý giải được
tại sao Manh Manh chấp nhất chuyên chú vào tình yêu này, trong thế giới của
anh, tình yêu chỉ là nóng lạnh nhất thời, mà hôn nhân lại kiên quyết trói hai
người ở cùng một chỗ hết cả đời, không phải một hai tháng, là từ sáng sớm đến
tối muộn cả mấy thập niên, hoặc lâu hơn nữa, nếu là anh thì đã sớm điên rồi.
Mặc dù hiện tại, anh có
cảm giác rất tốt với Sài Tử Hinh, cũng không nghĩ tới hôn nhân, hơn nữa, anh
không chấp nhận vì Sài Tử Hinh là cô gái không thích hợp để kết hôn, cô quá
mạnh mẽ, phương diện này, rất giống mẹ anh, nhưng anh không phải là cha, anh tự
nhận không có tấm lòng rộng rãi như cha anh, bao dung, thông cảm, sau đó, cam
tâm tình nguyện làm nam nhân đứng sau lưng nữ nhân, tự tôn nam nhân trong anh
rất lớn, về phần Manh Manh, mặc kệ cùng Phùng đầu gỗ ép buộc ra sao, chỉ cần
đúng như ước muốn của cô, là tốt rồi, cho nên nói, Manh Manh từ trong hoàn cảnh
không có thị phi lại được yêu chìu mà lớn lên, không thay đổi thành cô nàng nhu
nhược, thực nên may mắn.
Manh Manh nhanh chóng ăn
xong, thuận tiện mang theo hai gói to thức ăn ngon đem Trần Hiểu Kỳ đuổi về ký
túc xá của trường, trực tiếp liền chạy đến chỗ Phùng Ki, như một cơn lốc, xe
vừa tiến vào nơi đóng quân, liền thấy Phùng Ki cùng Thiệu Tình đứng ở bên hai
cây bạch dương lớn, ánh đèn có chút tối, Thiệu Tình nhào vào trong lòng Ki ca
ca, Manh Manh còn chưa nhìn thấy rõ ràng, liền cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một
tiếng, lửa giận trong lòng cháy lên, Manh Manh lưu loát nhảy xuống xe giống như
một đấu sĩ, nhanh chóng vọt qua...
Trong ấn tượng của Phùng
Ki, Thiệu Tình thủy nhưng vẫn là cô gái dịu dàng, với hành vi thường ngày của
Thiệu Tình, anh chưa từng hoài nghi, đối với dây dưa gần đây của cô, Phùng Ki
cho rằng Thiệu Tình hồ đồ, hoặc là, do anh thật sự chưa cùng cô nói rõ ràng,
tạo thành hiểu lầm, để chuẩn bị cho đợt huấn luyện gần nhất, Phùng Ki bận việc
ở doanh bộ đến hơn mười giờ mới hoàn thành, ngẩng đầu liền phát hiện Thiệu Tình
mới vừa đi lại đã trở lại.
Phùng Ki không khỏi xoa
bóp huyệt thái dương co rút đau đớn, nếu có thể, anh thật hy vọng Thiệu Tình
biết khó mà lui, nhưng hiển nhiên không có khả năng, trong tay Thiệu Tình cầm
khay thức ăn, tràn ra một tươi cười ôn nhu: "Đói bụng chưa, em vừa rồi trở
về gói bánh trẻo, nghĩ chắc là anh chưa ăn gì, liền mang đến cho anh, còn đang
nóng, anh mau ăn đi, còn có dưa chua anh thích ăn nhất nữa."
Phùng Ki nhíu nhíu mày,
thì ra là trở về gói bánh trẻo, loại săn sóc hiền thục này, chính là lý do
khiến Phùng Ki động tâm trước đây, lúc đó, đây là thứ Phùng Ki luôn mo