
ng muốn
hằng ngày, bình thường lại ấm áp, mà hiện tại, Phùng Ki lại chỉ cảm thấy rất
phiền toái, cô nàng này thực phiền toái.
Cũng không biết là thật
không rõ, hay là giả bộ hồ đồ, quan hệ của hai người ba năm trước rõ ràng đã
chấm dứt, ái muội như vậy không hề có ý nghĩa.
Lưu Triệu ho khan một
tiếng, giương mắt quét Phùng Ki liếc mắt một cái, một cái liếc mắt này thật sự
rất có hàm nghĩa, bộ đội trong doanh trại cũng điểm danh xong rồi, mấy Đại đội
trưởng nhận chỉ đạo xong cũng lục tục đi ra ngoài, chỉ còn Lưu Triệu ở chỗ này,
giả vờ thu dọn gì đó, còn đang đứng, Lưu Triệu không dọn dẹp, là không dám đi,
sợ Phùng Ki phạm sai lầm.
Anh là đàn ông, thực hiểu
biết thói hư tật xấu của đàn ông, có một câu nói thế này, nam theo đuổi nữ có
thể vượt qua núi cao, nữ theo đuổi nam có thể qua sông lớn, trong chuyện này,
mục đích của Thiệu Tình thật rõ ràng, Phùng Ki lại là chàng trai nhiệt tình
mạnh mẽ, nếu bị cô làm cảm động, gây ra chút lỗi nhỏ nào, đến lúc đó nói gì
cũng muộn.
Lúc đó có hối hận cũng
không kịp, nha đầu Manh Manh kia không biết sẽ náo thành cái dạng gì, nha đầu
kia không dễ chọc, ai ngờ, Phùng Ki không quan tâm chút nào đến khổ tâm của
anh, đứng lên, nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện." Lưu Triệu trơ mắt
nhìn hai người ra khỏi doanh bộ, cũng may hai người không đi quá xa, đứng ở cây
Dương lớn bên kia.
Phùng Ki thực dứt khoát,
vừa đứng lại liền trực tiếp nói với Thiệu Tình: "Thiệu Tình, anh đã có đối
tượng, hơn nữa rất nhanh sẽ viết báo cáo kết hôn, nếu em tìm anh vì việc công,
anh hoan nghênh, nếu là việc tư, anh cảm thấy có ảnh hưởng không tốt."
"Ảnh hưởng không tốt..." Thiệu Tình không khỏi cười chua chát, lấy cớ
như vậy, cô nghe qua nhiều lắm, những gã đàn ông kia, lúc ở trên người cô, nói
lời ngon tiếng ngọt, lúc mặc quần áo rồi, sắc mặt vội vàng xanh mét, giống như
rất sợ cô dính vào người bọn họ.
Nhưng những lời chói tai
những gã đàn ông kia nói, cũng không chui ra từ trong miệng Phùng Ki, trước mặt
Phùng Ki, cô cảm thấy, chính mình còn có chút tôn nghiêm cuối cùng. Còn nữa,
đối tượng? Ánh mắt Thiệu Tình lóe lóe, oán hận chôn dấu đã lâu dễ dàng trút ra:
"Phùng Ki, đối tượng mà anh nói không phải là chỉ Phương Manh Manh chứ! Em
nhớ rõ, năm đó anh nói Phương Manh Manh là em gái của anh, giống như em gái
ruột, còn nói em suy nghĩ lung tung, không nói lý lẽ, hiện tại anh lại nói,
Phương Manh Manh là đối tượng kết hôn của anh, bắt đầu từ trước kia, hai người
đã vờ là anh em, hiện tại rốt cục đã dũng cảm thừa nhận, anh không thấy, như
vậy không công bằng với em sao, em không tin anh thích Phương Manh Manh, cô ấy
thì biết gì, chỉ là tiểu nha đầu bị làm hư thôi!"
Trong lòng Phùng Ki vốn
lưu lại không nhiều lắm về chút tình cảm này, Thiệu Tình lại khí thế bức người
chất vấn như vậy, rốt cục biến mất không còn một mảnh, Thiệu Tình quả thực cố
chấp, hơn nữa, Phùng Ki thật không thể nghe người khác nói Manh Manh không tốt,
tuy rằng anh biết rõ, tiểu nha đầu có chút bị cưng chìu mà có tật, nhưng trong
những người cưng chìu khiến cô có tật xấu cũng có anh, anh thích cưng chìu cô,
dỗ ngọt cô, cô nhỏ hơn anh rất nhiều mà.
Phùng Ki có một loại tình
cảm rất phức tạp với Manh Manh, như với con gái, em gái, còn là với tình nhân,
với đàn ông mà nói, loại tình cảm mang theo bí ẩn cấm đoán này sẽ trở nên tương
đối khắc sâu, ở nhà đóng cửa lại thì nói sao cũng được, nhưng không chấp nhận
được người khác nói không tốt chút nào, Phùng Ki chính là loại tâm tính này.
Thiệu Tình đụng phải điểm
mấu chốt trong lòng anh, sắc mặt Phùng Ki hờ hững nhìn cô: "Thiệu Tình,
anh nghĩ anh đã nói thực rõ ràng, về sau ngoài việc công, chúng ta không nên
lại liên hệ." Giọng nói của Phùng Ki đều đặn trầm thấp, cùng với âm thanh
gió thu thổi qua lá cây Dương, có loại lạnh lẽo cuối mùa thu.
Thiệu Tình cắn môi nhìn
Phùng Ki, trước đây, cô thiếu chút nữa gả cho chàng trai này, hiện tại, chàng
trai này cơ hồ dùng giọng nói không hề cảm tình đuổi cô đi, Thiệu Tình không
thể nhận, cô bỗng nhiên nhào qua, chui vào trong lòng Phùng Ki, cánh tay mở ra,
gắt gao ôm lấy thắt lưng của anh, có chút xúc động được ăn cả ngã về không.
Sự tình phát sinh rất đột
nhiên, Phùng Ki không hề phòng bị, căn bản là không kịp phản ứng, đã bị cô ôm
lấy, khi Phùng Ki phục hồi tinh thần lại, chưa kịp đẩy cô ra, Manh Manh đã nhảy
xuống xe vọt đến.
Phùng Ki liền cảm giác có
một lực thật lớn, cánh tay trên lưng anh đã buông lỏng ra, Manh Manh xuống tay
không chút lưu tình, trực tiếp kéo cánh tay Thiệu Tình ra, xoay người, đem cô
xoay đến một bên, nhấc chân, chỉ một cước, đem cô đá qua một bên, động tác liên
tiếp vừa nhanh vừa dứt khoát, hơn nữa, đá qua một bên còn chưa chịu bỏ qua,
xông lên nhấc chân muốn đạp, giống như đối đãi với con gián, như là, hận không
thể đạp chết Thiệu Tình. (^.^)b
Thời điểm Phùng Ki chặn
ngang đem cô ôm trở về, tiểu nha đầu còn giương nanh múa vuốt, giống người
điên, Manh Manh như vậy thực khiến Phùng Ki khiếp sợ, không biết là, đây mới là
nguyên hình của Manh Manh, nó