
àn em trong trái tim Tử Hiên?"
"Trong trái
tim..." Vệ Hiểu Phong không khỏi buồn cười, nha đầu kia thật sự hại người
rất nặng, rõ ràng đã sớm là hoa có chủ, còn nở hoa đào khắp nơi, Phùng đầu gỗ
thật sự yên tâm để cô phát tán.
Nhưng mà ngẫm lại, tiểu
nha đầu luôn luôn có chủ ý, ngoại trừ Phùng Ki, đàn ông trong thiên hạ, còn ai
có thể lọt vào mắt cô, càng đừng nói đi vào lòng cô, Sài Tử Hiên không tệ, đáng
tiếc lại chậm không chỉ một hai ngày.
Nhắc tới Tử Hiên, Sài Tử
Hinh không khỏi âm thầm nhíu mày, mẹ chết sớm, cha lại lo sự nghiệp, trên cơ
bản từ nhỏ chính là hai chị em sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, tình cảm so
với các chị em khác cũng thân thiết hơn nhiều, cơ hồ không có gì giấu nhau, Sài
Tử Hinh thực hiểu biết đứa em trai này, thực ưu tú, không có khuyết điểm gì,
tính tình có chút kiêu ngạo, những cái khác Sài Tử Hinh cũng không lo lắng, chỉ
là trong tình yêu, cô sợ em trai chịu không nổi đả kích, hơn nữa, Hiểu Phong
cùng cô từng như có như không đề cập qua vài lần, ý tứ là Manh Manh cùng Tử
Hiên không có khả năng, đến tột cùng vì sao không có khả năng, Hiểu Phong chưa
nói rõ ràng, hai người còn chưa tới mức không có chuyện gì giấu nhau.
Nhưng Sài Tử Hinh rất rõ,
Vệ Hiểu Phong là chàng trai có sao nói vậy, nhưng với em họ của anh, càng vô
cùng bảo vệ, nếu là cô gái hoàn hảo khác thì thôi, nhưng lại là cháu gái Phương
gia, nói trắng ra là Sài gia bọn họ ngoại trừ có chút tiền, so với Phương gia,
cũng không cao hơn người ta, huống chi tiểu nha đầu căn bản là không có ý tứ
này.
Tử Hiên chính là đơn
phương tương tư, nhưng Sài Tử Hinh ở một bên xem xét, tương tư có chút mê muội,
nếu đàn ông đã mê muội trong tình yêu có dùng mười con trâu kéo cũng không đi,
yêu mà không thể, cảm tình càng dễ dàng trở thành cố chấp, cô không hy vọng em
trai đi đến bước đường cùng, đương nhiên, đây là điều tệ nhất mà Sài Tử Hinh
nghĩ tới, sự tình cũng chưa nghiêm trọng đến như vậy.
Sau tiệc sinh nhật của
Lâm Thanh, cô cũng nên giục em trai nghĩ lại, Lâm Thanh có chút tật xấu, nhưng
cảm tình với Tử Hiên là thực, nếu về sau việc với Manh Manh không như ý, Tử
Hiên không chừng có thể nghĩ lại, chẳng qua, thật không nghĩ tới Phương Manh
Manh nhìn qua mảnh mai xinh đẹp, thế nhưng lại khiến người ta không biết nên
nói thế nào, là kinh sợ thì thích hợp hơn.
Nhưng không thể không
nói, thật sự rất tuấn tú, rất nam tính, con gái như vậy không phải người bình
thường nào cũng có thể khống chế, ít nhất, Sài Tử Hinh cảm thấy em trai cô
không thể, nhưng mà, cũng coi như rốt cục hiểu được vì sao lần này Tử Hiên lại
hãm sâu như vậy, nhắc tới xinh đẹp con gái có hàng trăm hàng ngàn, tròn trịa
mảnh mai, có thể khiến người hoa cả mắt, chỉ là Phương Manh Manh lại xinh đẹp,
tìm người đẹp hơn cô, cũng không phải chuyện khó, nhưng tính tình thoải mái
ngang tàng không kềm chế được trên người cô thực không tìm ra được cô gái thứ
hai.
Mà tính cách như vậy, sẽ
không có được trong một sớm một chiều, cần bao nhiêu người nuông chiều, mới có
thể sống bừa bãi như vậy, Phương Manh Manh thật chính là ‘thiên chi kiêu nữ’ (cô
gái kiêu ngạo trời sinh).
Manh Manh vòng xe thật
sát thành độ cong xinh đẹp, Trần Hiểu Kỳ ôm ngực nửa ngày mới bình tĩnh lại,
việc đầu tiên sau khi bình tĩnh lại, chính là trực tiếp nhào qua, bắt lấy cánh
tay Manh Manh bắt đầu lắc mạnh: "Bạn muốn giết người, bạn muốn chết, mình
còn chưa sống đủ, Manh Manh, nha đầu chết tiệt kia, nha đầu chết tiệt kia..."
Manh Manh cười ha ha rất
là vui vẻ, nâng tay vịn mặt của cô: "Bình tĩnh, bình tĩnh, Trần Hiểu Kỳ,
bạn sao vậy? Chưa đua thật, đã khiến bạn bị dọa thành như vậy, bạn còn khoa
trương hơn khi chơi trò tàu cao tốc."
Trần Hiểu Kỳ trừng mắt
nhìn cô: "So với chơi trò tàu cao tốc còn mạo hiểm hơn, kia đều là giả,
vừa rồi bên cạnh chúng ta chính là vách núi, rơi xuống là tiêu ngay, bạn có
biết không?"
"Được, được, mình
biết, mình biết, lần sau đi chậm một chút, được rồi chứ?" Manh Manh sờ sờ
đỉnh đầu Trần Hiểu Kỳ giống như dỗ đứa trẻ.
Vệ Hiểu Phong thật sự
chống đỡ không được, phì một tiếng cười vui vẻ, đi tới co tay búng vào cái trán
Manh Manh: "Phùng đầu gỗ không ở bên người, em liền đùa quá trớn ."
"Manh Manh, Manh
Manh..." Trần Hiểu Kỳ liều mạng kéo góc áo Manh Manh, ánh mắt chớp chớp,
nhìn Vệ Hiểu Phong ngưỡng mộ.
Manh Manh bị bộ dáng sắc
nữ này của Hiểu Kỳ làm tức cười, rất hào phóng giới thiệu: "Đây là anh họ
mình, Vệ Hiểu Phong, đây là bạn học kiêm bạn tốt của em, Trần Hiểu Kỳ."
Vệ Hiểu Phong rất có
phong độ vươn tay: "Chào người đẹp, anh là Vệ Hiểu Phong." Bàn tay
Trần Hiểu Kỳ vươn ra, vừa đụng đến tay Vệ Hiểu Phong liền vội vàng rụt trở về,
khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ một chút...
Cho đến khi Vệ Hiểu Phong
cùng Sài Tử Hinh đi vào, mặt Trần Hiểu Kỳ vẫn hồng, Manh Manh nghiêng đầu,
khuỷu tay khoát lên vai cô, thấp giọng nói: "Thế nào, coi trọng anh họ
mình, mình nói cho bạn biết, anh họ mình là anh trai tốt, nhưng lại không phải
là chàng trai tốt, đừng xem mặt mà bắt hình dong, anh ấy rất đào hoa, nữ