
vào bên gáy cô, từ từ đi xuống, dày đặt tinh tế gặm mút, hôn, giống như trăm
ngàn con kiến bé nhỏ dọc theo mạch máu của Manh Manh mà cắn, mang theo một loại
nhiệt độ trào ra, cảm giác ngứa ngáy trực tiếp chui vào trong lòng, trong
đầu...
Cô không tự chủ được cúi đầu rên lên, âm thanh ngọt
ngào kéo dài, trầm thấp, mềm mại, nhu nhược, cái miệng nhỏ nhắn lại nhanh chóng
bị che đi, đem âm thanh rầm rì cực lực áp chế sâu trong cổ họng, đến mức hơi
thở phập phồng, trước ngực kịch liệt nhấp nhô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một
đôi con ngươi xinh đẹp có chút khẩn cầu nhìn Phùng Ki, bộ dáng này, khiến tâm
Phùng Ki cũng nhanh say...
Biểu hiện trên giường của nha đầu kia, mỗi lần đều
khiến Phùng Ki kinh hỉ, có khi đáng thương hề hề, có khi bá đạo mạnh mẽ, có khi
mị hoặc lan tràn, muôn hình vạn trạng, loại thần thái này anh còn chưa xem đủ,
tiểu nha đầu lại biểu hiện loại tư thái khác, khiến trong đầu Phùng Ki cả ngày
nhớ thương, mỗi ngày hai người lại không thể ở cùng nơi, cuộc sống chung đụng
thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến nỗi nhớ lắng đọng lại, dục vọng lại càng
tăng thêm mạnh mẽ...
Dục vọng mạnh mẽ, giống như nước sông cuồn cuộn dâng
trào đánh úp lại, nháy mắt liền bao phủ lý trí, trong đầu chỉ còn lại theo đuổi
nguyên thủy nhất... Bàn tay to của Phùng Ki ngựa quen đường cũ tháo ra đai lưng
áo ngủ của cô, áo ngủ rộng thùng thình dưới tay anh phân tán mở ra, đem thân
thể trong suốt trắng mịn của tiểu nha đầu gắt gao ôm vào trong lòng mình, ôm cả
người cô, nắm chặt vòng eo, tay kia thì từ dưới chân thâm nhập, bắt đầu cử
động, mạnh mẽ như thanh kiếm báu, ngang nhiên công kích, mỗi chiêu mỗi thức đều
có tiết tấu...
Lúc đầu nhẹ nhàng, dần dần, lại từng chút từng chút
mà mạnh hơn, Manh Manh cảm thấy, chính mình tựa như đóa hoa không ngừng lắc lư
trong gió lớn, đông vùi tây dập cho đến khi loạn hồng vẩy ra (không
hỉu là gì), thân thể thoát ly quỹ đạo của ý thức, theo tiết tấu mãnh liệt
không ngừng tăng lên...
Nói khuây khoả lại có chút nôn nóng, nói nôn nóng
lại có điểm hư không, trong nháy mắt tận cùng hư không lại dồn dập, phong phú...
Vòng đi vòng lại, mỗi lần Manh Manh cảm thấy sắp đến thời điểm lên đỉnh, động
tác của Phùng Ki sẽ chậm lại, chậm rãi nghiền nát, chậm rãi vận động, cái loại
chậm này có thể gây chết người ...
Manh Manh không kiên nhẫn xoay vòng eo, đón ý thuận
theo, anh lại giảo hoạt lui về phía sau, thời điểm cô hổn hển, anh lại tăng tần
suất nhanh hơn một ít, biến thành cô không lên đến nơi thì không thể đi xuống,
khổ sở như vậy, khổ sở khiến Manh Manh rên rỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước...
Hàm răng cắn môi, giống như sẽ nhanh chảy ra tơ máu...
Phùng Ki không khỏi đau lòng, rút hai ngón tay ra
vuốt phẳng môi của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng cắn, sẽ đau, ừ, ngoan, nghe
lời..." Tay anh mở ra đôi môi đỏ mọng của cô, cũng không dời đi, mà thuận
thế tiến vào, cử động trong khoang miệng cô...
Cảm xúc mềm mại ẩm ướt nhu thuận kia, khiến Phùng Ki
suýt nữa đầu hàng, mà nha đầu kia rất nhanh mà học được như rắn quấn quanh cây
gậy, lưỡi ướt át bò lên ngón tay anh, gắt gao bao vây, sau đó chậm rãi mềm mại
chuyển động...
Cái loại cảm giác này, Phùng Ki liền cảm thấy trong
đầu đột nhiên trống rỗng một mảnh, thân thể tức thì như bay bổng vào không
trung, cùng ý thức điên cuồng vũ động, sau đó chậm rãi hạ xuống...
Nhắm mắt lại, giống như có thể thấy trăm ngàn con
bướm bay qua... Mỗi lần nha đầu kia đều có thể làm cho anh bất ngờ đạt được
khoái hoạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Phùng Ki mở mắt ra, liền phát hiện, tiểu nha đầu bĩu
môi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến mức đỏ bừng, ánh mắt mở thật to, chớp
chớp mắt nìn anh trừng trừng, giống như lên án, lại giống như ủy khuất.
Phùng Ki cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn chu lên của
cô vài cái: "Làm sao vậy, vừa rồi không thoải mái sao? Để anh xem..."
Đưa tay sờ xuống, bị Manh Manh khoát tay níu lại, phách một tiếng, tiếng vang
trong đêm an tĩnh quá mức thanh thúy, lại vô cùng ái muội, Manh Manh nhỏ giọng
oán giận: "Dì đang ngủ ở phòng bên cạnh, anh còn ép buộc, anh còn ép
buộc... Một chút cũng không nghĩ cho em, để dì nghe thấy động tĩnh thì phải làm
sao, người ta rất thẹn thùng..."
Nói như vậy, vừa không được tự nhiên, nhưng cũng vô
cùng đáng yêu, Phùng Ki không khỏi mỉm cười, đem cô ôm vào trong lòng mình,
trấn an: "Được, được, anh sai rồi, có được không, lần sau nhất định nghe
lời em, kỳ thật mẹ nghe thấy có gì phải sợ?"
Manh Manh hơi ngẩng đầu, đỏ ửng trên mặt chưa rút
đi, vẫn còn đọng trên má cô, giống như dính son, xinh đẹp lại sinh động:
"Cũng không phải là sợ, chính là thẹn thùng... Cái kia, Ki ca ca, vừa rồi
có vẻ anh không dùng bao..."
Bàn tay to của Phùng Ki vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt của
cô, yêu chìu nói: "Chuyện của mình cũng không nhớ rõ, hôm nay là kỳ an
toàn của em, em quên rồi sao?"
Manh Manh a một tiếng, trong lòng nói, còn tưởng
rằng Ki ca ca đã nghĩ thông suốt, Phùng Ki nghe ra bất mãn của cô, đưa tay nâng
cằm cô lên, chống lại ánh mắt thất vọng của cô, cười nói: "Tiểu