Anh Sẽ Phải Yêu Em

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324970

Bình chọn: 10.00/10/497 lượt.

Thiệu Tình, Thiệu Tình, đây là mẹ của Ki ca ca, dì Khưu..."

"A! Chào cô, hình

như có chút quen mặt, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu hay không?" Khưu

Thục Trinh khách khí hàn huyên, Thiệu Tình nhếch môi, sắc mặt hơi trắng, lắc

đầu: "Không, chúng ta chưa từng gặp, à, tôi có việc đi trước ..." Nói

xong, lấy túi xoay người rời đi, ra ngoài một đoạn xa, bước chân mới dừng lại,

ngồi trên ghế ven đường ngẩn người, thì ra người này chính là mẹ của Phùng Ki.

Ba năm trước đây, cô chỉ

thấy qua, lúc ấy mẹ của Phùng Ki lấy thân phận quần chúng đến xem các cô diễn

xuất, đến hậu trường tìm cô, hỏi một ít vấn đề vụn vặt, lúc ấy đang rối ren, cô

không thể nào quan tâm đến bà, thái độ rất khinh mạn (khinh

thường xa cách
), hiện tại nghĩ đến, mẹ của Phùng Ki đại khái sớm

biết quan hệ của mình cùng Phùng Ki, Thiệu Tình hơi hơi cười khổ, nếu thời gian

quay trở lại, mặc dù không có Manh Manh làm rối, phỏng chừng chính mình cũng

không gả được vào Phùng gia.

Manh Manh nhìn thân ảnh

Thiệu Tình vội vàng, không khỏi ngẩn người, nghi hoặc nói: "Dì à, dì biết

Thiệu Tình sao?" Khưu Thục Trinh lôi kéo tay nhỏ bé của cô vỗ vỗ:

"Hình như gặp qua một lần, nhớ không rõ, đi thôi! Dẫn dì ra chợ mua đồ ăn,

buổi tối dì làm thức ăn ngon cho con, nhìn con xem, mới mấy tháng, khuôn mặt

nhỏ nhắn cũng gầy đi rồi ..."

Manh Manh đè hai má phình

ra của mình, không khỏi bật cười, dì Khưu mỗi lần gặp cô, đều liều mạng ép cô

ăn, hận không thể đem cô biến thành heo nhỏ tròn vo, thời điểm khi còn bé ở

Phùng gia, thể trọng đều tăng vọt.

Ngày hôm qua Ki ca ca mới

gọi điện thoại nói với cô, không lâu nữa dì sẽ đến Thành phố B làm việc, nhưng

không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hơn nữa cũng không gọi cô đi đón, trực tiếp

đến trường học tìm cô.

Hai người ngồi trên taxi,

Manh Manh còn không ngừng thầm oán: "Sao dì lại không gọi điện thoại, con

cùng Ki ca ca sẽ ra sân bay đón dì?" Khưu Thục Trinh nở nụ cười: "Các

con người thì làm việc, người thì học tập, nào có thời gian, dì đến với đồng

nghiệp, có xe buýt trực tiếp đưa chúng ta đến khách sạn, thực tiện lợi, dì nhớ

rõ khách sạn cách trường học của con không xa, liền muốn đi bộ vài bước đến tìm

con, không nghĩ bấy lâu không đến đây, có chút mới lạ, phải hỏi tìm người, dì

cũng không phải bà lão tám mươi, cần gì các con đón chứ..."

Manh Manh vừa nghe là ở

khách sạn, đã không vui, bảo lái xe trực tiếp quay đầu, đi khách sạn lấy hành

lý trực tiếp trở về nhà trọ, Khưu Thục Trinh cũng tùy cô, nha đầu này từ nhỏ

lớn lên bên người chính mình, cũng gần như con gái ruột.

Trước kia Khưu Thục Trinh

còn rầu rĩ, chỉ sợ con không hiểu ra, thả tiểu nha đầu chạy đi, lần trước gặp ở

bệnh viện, bà còn rất sốt ruột, thế mà mới mấy tháng, hôm đó Phương Nam gọi

điện thoại cho bà, nói đến chuyện kết hôn của hai đứa trẻ, bà còn hơi sửng sốt,

bỏ điện thoại xuống, trong lòng không giấu được vui sướng, con trai bà tính

tình có chút cứng nhắc, nhưng cũng không quá ngu ngốc, thời điểm nên thông suốt

cũng đã thông suốt.

Cũng thật đúng lúc, bà đi

theo đơn vị đến đây làm việc, hai ngày nữa, lão Phùng cùng Chấn Đông cũng đến

đây họp quân ủy, triển lãm tranh của Dẫn Tố cũng tổ chức ở nơi này, trời nam

biển bắc, năm nay lại cùng đến một nơi, đã thương lượng trước đem hôn lễ ấn

định rồi, mấy người già bọn họ cũng yên tâm, tránh cả ngày lo lắng thay bọn thanh

niên.



Manh Manh tìm ra một đôi dép lê mới tinh từ trong tủ

giày thả trên mặt đất: "Dì mang đôi này đi! Cái kia, trong phòng có chút

lộn xộn..." Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, có một chút nhăn nhó của

cô vợ xấu gặp cha mẹ chồng.

Bộ dáng ngàn năm một thuở này chọc cười Khưu Thục

Trinh, đưa tay vỗ vỗ cái trán của cô: "Tiểu nha đầu, dẫn dì đi xem phòng

khách đi." Dời bước đi vào, quan sát mọi nơi, trong phòng cũng không lộn

xộn, hơn nữa trang hoàng tinh xảo thoải mái, tuy đơn sơ, nhưng có không khí ấm

áp, khắp nơi toát ra dấu vết của vợ chồng son.

Ở góc cửa sổ sát đất đón nắng trong phòng khách bày

một chậu Mễ Lan, tuy rằng đã vào thu, lại vẫn đang nở một khóm hoa vàng óng

ánh, trách không được vừa tiến vào đã nghe một cỗ mùi hoa thanh nhã, trên góc

dán ảnh chụp của hai người, là ảnh của mấy năm trước, Manh Manh từ phía sau ôm

lấy cổ Phùng Ki, tươi cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời phía sau bọn anh.

Khưu Thục Trinh nhịn không được mà cười cười, vào

phòng bếp bắt đầu thu dọn đồ ăn mua về, cũng đem dưa chua chính mình cố ý mang

tới bỏ từng hộp từng hộp vào trong tủ lạnh, Manh Manh rất ngoan ở một bên hỗ

trợ.

Có đôi khi, cũng chẳng trách được sao Khưu Thục

Trinh thích nha đầu kia, bỏ qua quan hệ của hai nhà, Manh Manh xác thực đáng

cho người ta chọn, Manh Manh không giống với mẹ Dẫn Tố của cô, lúc trước Dẫn Tố

từng có một cuộc hôn nhân trắc trở, cho nên việc nhà đều làm rất tốt, không thể

chê trách, nhưng nói Manh Manh lớn lên trong vàng ngọc cũng không đủ.

Bộ dáng ông bà Phương gia thương cháu gái, Khưu Thục

Trinh đã từng thấy, cứ như hận không thể đem tiểu nha đầu ôm suốt trong lòng,

cũng vì đứa cháu này c


XtGem Forum catalog