Teya Salat
Anh Sẽ Phải Yêu Em

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325050

Bình chọn: 7.00/10/505 lượt.

g Manh Manh,

thói quen nhỏ nhất của Phương Manh Manh, anh cũng nhớ rất rõ, thường xuyên lo

lắng nhớ tới, nói đâu đâu một hai câu, lúc ấy Thiệu Tình vô cùng ghen tị, kỳ

thật khi đó nên hiểu được, Phùng Ki không phải của cô, trong lòng, trong mắt

anh vĩnh viễn chỉ nghĩ đến Phương Manh Manh, mình đối với bọn họ, ngay từ đầu

chính là khách qua đường.

Ngoài cửa sổ một trận gió

thu gào thét xẹt qua, lá cây Bán Hoàng tuôn rơi, giống như cuối mùa thu đã đến,

chính như tâm tình của cô lúc này, nhìn thấu thế tục hồng trần, quy về rã rời

thưa thớt.

Cô thoạt nhìn thay đổi

nhiều lắm, thậm chí có chút xa lạ, Manh Manh vừa tiến đến liền nhìn thấy Thiệu

Tình bên cửa sổ, qua ngày nghỉ, trong quán cà phê đối diện trường học rất ít

khách, thưa thớt vài người ngồi tản ra, nhìn qua có chút hiu quạnh, Thiệu Tình

ngồi một mình ở góc bên cửa sổ, trên người mặc một cái áo gió điểm hoa hồng,

dây lưng buộc bên hông, nhìn có vẻ gầy, ở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tóc

ngắn vén ra sau tai, ánh nắng thu ngoài cửa sổ bao quanh khuôn mặt của cô, vầng

sáng mơ hồ góc cạnh có vẻ hết sức nhu hòa.

Nói thật, Thiệu Tình gọi

điện thoại tìm cô, Manh Manh thực ngoài ý muốn, bởi vì Phùng Ki, mình và cô cho

tới bây giờ đều là kẻ địch, hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cùng

Thiệu Tình lúc đó, khoa trương một chút thì nói ngươi chết ta sống, nhưng dùng

‘ân oán tình thù’ để tóm tắt tuyệt không nói quá, cho nên lúc cô muốn gặp mặt

mình, Manh Manh rất kinh ngạc.

Nhưng mà vẫn đến, ở trước

mặt tình địch, vĩnh viễn không cần lùi bước, đây là lời cô của cô từng nói với

cô, cho dù trong lòng đã chuẩn bị tốt, nhưng nhìn thấy Thiệu Tình như vậy, Manh

Manh vẫn có chút ngoài ý muốn.

Cô gái dâng trào ý chí

chiến đấu hôm nào, mà hôm nay dù vẫn rất tốt, nhưng cô gái ngồi ở chỗ kia lại

như người già lúc chập tối, cái loại tâm tình thê lương này, từ trên người cô

lộ ra, làm Manh Manh lần đầu cảm thấy có một chút hương vị ê ẩm chát chát.

Thiệu Tình chậm rãi quay

đầu: "Cô đã đến rồi, mời ngồi." Bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:

"Lần đầu bình tâm tĩnh ý ngồi cùng một chỗ với cô, cảm giác rất không được

tự nhiên." Manh Manh trợn trắng mắt: "Tôi cũng vậy."

Ánh mắt Thiệu Tình chuyển

một vòng trên người cô: "Cám ơn cô đã nể mặt đến gặp tôi, nếu tôi là cô,

phỏng chừng sẽ không đến." Manh Manh nhíu mày: "Tôi không nghĩ cô tìm

gặp tôi vì muốn nói mấy lời vô nghĩa này." Thiệu Tình gật gật đầu:

"Tìm gặp cô, là muốn có một kết thúc cuối cùng."

"Kết thúc, kết thúc

cái gì?" Trong mắt Manh Manh hiện lên đề phòng, Thiệu Tình phì một tiếng

nở nụ cười: "Thế nào? Còn sợ tôi cướp Ki ca ca của cô, yên tâm đi! Phùng

Ki vĩnh viễn đều là của cô, nếu tôi có thể đoạt lấy thì sớm đã đoạt, về phần

kết thúc... Tôi là muốn cám ơn cô xuống tay lưu tình, không công bố những tấm

ảnh chụp, mà chỉ gửi vào email của các vị thủ trưởng, nói thật, ngay từ đầu lúc

phía trên bảo tôi chuyển nghề, tôi còn chưa thể chấp nhận, nhưng thời gian ngắn

ngủn mười ngày, từng gã đàn ông xấu xa rơi đài, tôi mới hoàn toàn hiểu được,

tôi không oán cô, ngược lại cảm tạ cô, những gã đàn ông này đều biến chất,

những chu toàn của bọn họ trong lúc đó, là dùng thân thể để trao đổi chút

ngày sau
này, tôi chịu đủ rồi, dã tâm vĩnh viễn

không có giới hạn, biết đủ mới có thể thấu hiểu, đạo lý này tuy rằng tôi hiểu

hơi chậm, nhưng vẫn còn hiểu được ..."

Thiệu Tình một phen khẩn thiết

bộc bạch, làm Manh Manh bỗng nhiên có loại tâm tình nghịch chuyển cổ quái,

Thiệu Tình hơi thở dài: "Như vậy cũng không tệ, ngày mai tôi trở về thị

trấn nhỏ ở quê nhà, công tác cũng giải quyết không tệ lắm, nhưng mà em trai

Thiệu Cương của tôi..." Thiệu Tình hơi do dự, Manh Manh bỗng nhiên liền

hiểu được mục đích hôm nay của cô.

Thiệu Tình là vì em trai

cô, Manh Manh nở nụ cười, nhoài người qua nhỏ giọng nói: "Chị Thiệu, tôi

thoạt nhìn là người nhỏ nhen như vậy sao?" Thiệu Tình thực không nể mặt

gật gật đầu.

Di động vang lên, Manh

Manh cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt không khỏi sáng ngời, bấm nghe, ngọt ngào

kêu một tiếng: "Dì... Cái gì? Dì đang ở cổng trường của con... Quán cà

phê? Đúng! Dạ! Có nha..." Manh Manh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ,

vội vàng phất phất tay: "Con đang ở trong quán cà phê, con sẽ ra

ngoài..." Lúc Manh Manh vừa đứng lên, chuông gió ở cửa quán cà phê vang

lên, Khưu Thục Trinh đã đi đến.

Ánh mắt Khưu Thục Trinh

lóe lóe xẹt qua trên người Thiệu Tình, mới dừng ở trên người Manh Manh nói:

"Dì ở cổng trường đợi nửa ngày, thấy sinh viên đều ra hết, cũng không nhìn

thấy con, tìm hỏi bạn học, mới biết được buổi chiều hôm nay lớp các con không

có tiết, vị này là?" Ánh mắt Khưu Thục Trinh một lần nữa trở lại trên

người Thiệu Tình, ánh mắt nhất quán hiền lành, lại cảm thấy lộ ra sắc bén.

"Á!" Manh Manh

bắt đầu khó khăn, giới thiệu Thiệu Tình như thế nào cũng không thích hợp, chẳng

lẽ nói là bạn gái trước của Ki ca ca, nhưng bỏ qua quan hệ này, Thiệu Tình cùng

cô xác thực không có can hệ gì, vì thế cuối cùng liền hàm hồ nói một câu:

"Đây là