
g tay, hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô thật sâu , thật sâu.
Không khí tưởng như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra.
Anh nở nụ cười.
Gió thổi qua hồ nước trong tâm hồn cô, sóng lăn tăn gợn.
Anh đẩy đẩy kính, rũ mắt, lại nhanh chóng nhìn chằm chằm cô, ở chỗ sâu nhất trong con ngươi tóe ánh lửa: “Em đã chuẩn bị tâm lý để
chịu trách nhiệm với sự trong sạch của anh chưa?”
“Em đã chuẩn bị tâm lý để chịu trách nhiệm với sự trong sạch của anh chưa?”
Ánh mắt anh không kiêng nể gì, ngữ khí anh biếng nhác, anh
xoay người đậy đàn, quay đầu lại, rủ mắt quan sát, giống như không chút
để ý vỗ về cây đàn bên cạnh, thong thả mà gợi cảm.
Anh không chơi trò chơi tình cảm , anh rất cố chấp, trái tim
và thân thể anh là một chỉnh thể, nếu cô đã bắt đầu, bằng lòng chính là
lời hứa cả đời.
Cô biết, cô đều biết, cho nên tiếng “Vâng” này, cô không dễ dàng nói ra. Nói, đó chính là quyết tâm nắm tay đến hết đời.
“Em………” giọng nói của cô không biết vì sao trở nên khô nóng,
là áy náy, hay vẫn là căng thẳng, có chút khàn khàn, “Em không phải lần
đầu tiên……”
Cô biết rõ, anh đối với sex rất sạch sẽ, khi nói ra trong lòng vẫn lo sợ.
Vài năm sống cuộc sống chờ đợi ngày tận thế, cô đã sớm coi
việc theo đuổi vui thú là mục đích sinh tồn duy nhất, tâm lý cũng vậy,
thân thể cũng vậy. Vẫn luôn nghĩ rằng nam nữ trên thế gian này đều như
thế, trầm luân suy đồi, không nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp một người như vậy, làm cho thời khắc này cô cảm thấy mình thật ti tiện dơ bẩn.
Anh ấy sẽ không cần cô, anh ấy sẽ không cần cô…………
Trong lòng có giọng nói thất tha thất thểu. Nói ra những câu này xong, cô căng thẳng đến gần như hít thở không thông.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời mang theo sự xâm lược, kéo
tay cô lại, nhẹ nhàng cắn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô: “Thật
tốt quá. Ít nhất trong hai chúng ta cũng có người biết quy trình kỹ
thuật chính xác.”
Hơi nóng từ tay cô truyền đi khắp toàn thân, sự ấm áp làm cô
cứng người lại, làm mặt cô đỏ lên , thả lỏng hơi thở cô đang kìm nén.
Cô biết mình đã thực sự bị anh thuần dưỡng.
Anh tinh tế hôn tay cô, mút đầu ngón tay cô, ánh mắt màu hổ
phách càn rỡ tuần tra tới lui ở trên người cô, giống như dùng ánh mắt
yêu toàn thân cô.
Lưng của cô trở lên tê dại, cô xoay xoay tay kéo ra: “Đủ rồi nha.” Có quá đáng không vậy, anh như là gặm xương cốt của cô nha.
Anh đứng lên, phả hơi nóng tới gần cô, kéo cô đi theo một phương hướng.
“Làm gì vậy?” Cô hoài nghi nhìn cái phương hướng mình đang đi tới, lại nhìn trời ngoài cửa sổ, còn sáng a. Cái phương hướng kia hình
như là phòng ngủ của anh a.
Anh quay đầu lại, bước chân cũng không dừng, con ngươi mang theo sự khiêu khích: “Cho em nhúng chàm anh a.”
“Em nói là đêm nay a………..” Mặt trời còn chưa xuống núi , cơm
chiều cũng chưa được ăn, cái no cái ấm đều chưa được giải quyết, người
này đã có tư tưởng dâm dục.
Anh nắm tay cô càng chặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh chờ không nổi.”
“Biết đem một viên đường đặt trước mặt một người đã nhịn đói
nhiều ngày có bao nhiêu nguy hiểm không?” Anh đặt cô trên cửa phòng ngủ, thở hổn hển nóng bỏng, sáp gần mặt cô, mỗi chữ nói ra đều ngậm nhẹ môi
dưới của cô, “Huống chi em còn nói với hắn ta là có thể ăn……..”
“Có bao nhiêu nguy hiểm?” Cô làm như ngây ngốc cười với anh, mang theo mị hoặc, hai môi trên dưới hợp lại, cắn môi trên của anh.
Giống như cái chốt xúc động bị bật mở, sâu trong cổ họng anh phát ra một tiếng rên rỉ, gần như điên cuồng hôn cô.
“Em đang ốm………” Cô đẩy anh ra,đến lúc này cô mới nhớ mình đang bị cảm không nên lây cho anh.
“Chúng ta cùng nhau đánh trận tình yêu này xong là hết bệnh
ngay.” Anh cười, kéo tay cô đặt vào sau gáy mình, lại tiếp tục mạnh mẽ
hôn cô.
“Buổi tối hôm trước ngủ bên cạnh em, anh vẫn thầm nghĩ muốn
làm một chuyện.” Anh cúi đầu thở gấp, bàn tay đi vào trong vạt áo lông
của cô, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi trên lưng cô.
Anh muốn đè cô xuống, hung hăng tiến vào cô, ở trên người cô
vẽ lên ấn ký của chính mình. Anh cũng là đàn ông, có thể kiểm soát được
sự xúc động của mình, nhưng mà không kiểm soát nổi tinh trùng quấy phá
đến hủ bại đầu óc, như thế nào xâm nhập cô, như thế nào chìm vào sự mềm
mại của cô, như thế nào dùng các phương thức mà truyền thông vẫn lưu
truyền yêu khắp toàn thân cô.
Lưng của cô dâng lên một chuỗi run rẩy hưng phấn hưởng ứng sự âu yếm của anh, lại còn cố dùng giọng nói chênh vênh đáp lại anh:
“Ách…….Chuyện gì? Nói nghe thử xem?” Sợi tóc mềm mại của anh phất qua
mặt cô, làm cho lòng cô nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Anh ồn ào dạy dỗ cô không cần phân tâm, bắt cô đáp lại nụ hôn của anh, tay đặt bên hông cô bò dần lên: “Không bằng để anh làm cho em
xem.”
Khi bàn tay to lớn ấm áp của anh xâm nhập vào nội y của cô,
bao trùm cái mượt mà của cô, cô xúc động rên rỉ một tiếng: “Ách……Thật ra không cần phiền phức như vậy…….”
Anh nhìn cô tràn đầy mê hoặc: “Anh rất kiên trì.”
Cô để mặc anh cởi bỏ tầng tầng quần áo của mình, hô hấp hỗn
loạn: “Quy trình kỹ thuật bình thường, quy trình kỹ thuật bình thường
chúng ta không nên ở đây……..”