Polly po-cket
Anh Mở Đường Em Yểm Trợ

Anh Mở Đường Em Yểm Trợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325640

Bình chọn: 7.00/10/564 lượt.

chỗ, lén lút dưới ngăn bàn để tránh mắt thần của lão giáo sư trên bục giảng.

Tối hôm qua cậu lại không trở về túc xá. —— Lôi

Ừm. . . . . . Tối hôm qua mình ở quán Internet. —— Mộc

P! —— Lôi

=_=|||—— Mộc

Thù Tiểu Mộc, đầu óc cậu bị choáng rồi, cậu đi cùng với anh ta, anh ta nói

sẽ lấy cậu sao? Anh ta chính là nhìn cậu đần, dễ gạt! Chờ anh ta ăn sạch sành sanh, khi đó cậu mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta! ——

Lôi

Anh ấy không phải là người như thế, Lôi Lôi, mình thích anh ấy. ——Mộc.

Thù Tiểu Mộc, chờ cậu trưởng thành, cậu sẽ hối hận! —— Lôi

Mình sẽ không. —— Mộc

Bên kia không có truyền giấy tới nữa tại cái tuổi đó, cuối cùng cho là yêu, có thể chiến thắng tất cả, lực lượng không gì không địch nổi này có thể xuyên thấu tuổi, thân thế, từng trải, thói quen khác biệt cùng đủ loại

trở ngại.

Buổi trưa Bang chủ đại nhân tới đón bánh bao tan học,

vì vậy lời đồn về Thù Tiểu Mộc được bao nuôi chính thức truyền ra. Lời

đồn truyền đi sinh động, người được nhắc tới chính là Thù Tiểu Mộc đi

chơi Võng Du, gặp phải một người đàn ông hơn 30 tuổi, đối phương có vài

đồng tiền dơ bẩn, vì vậy hai người thông gian. Thậm chí có người năng

lực liên tưởng phong phú hơn liền tung ra lời đồn tiếp theo ——Người đàn

ông lớn tuổi có vợ con.

Như vậy có thể thấy được, ngôn ngữ đúng

là một thứ thần kỳ, sự thật như nhau, chỉ khác ở phương thức trần thuật, từ một góc độ nào đó nó có thể xinh đẹp thánh khiết, nhưng đổi thành

một góc độ khác, nó có thể Tam quan bất chính, xấu xa bẩn thỉu. Ví dụ

như Mộc Trương Phi trong《Thiên hạ đệ nhị 》, hay như Lưu Ly Tiên

trong《Ông là nhân yêu ông sợ ai》.

Lần đầu tiên bánh bao nghe được người khác nói chuyện này, là người cùng ký túc xá với cô truyền đi, có vài người trời sinh có tính bát quái, người này kể lại cô mấy tháng nay không đêm nào về miêu tả chính xác vô cùng, đem vẻ ngoài, vóc dáng

của Bang chủ đại nhân cố gắng khắc họa một phen. Vì thế, trong câu

chuyện này, Bang chủ đại nhân bị nói thành nhà giàu mới nổi, làn da ngăm đen, có một lớp răng vàng khè, đi đôi giày giải phóng. = =

Tất

cả mọi người đều lấy giọng điệu vô cùng tiếc hận để nói, bi ai thay cho

đóa hoa tổ quốc này, sau đó bọn họ xoay người, thêm mắm dặm muối, mặt

mày hớn hở đem chuyện này nói cho bạn bè mình, khi nói còn sẽ thêm vào

vài câu cảm thán như "8x bây giờ a. . . . . ." Hoặc là "Nữ sinh bây giờ

a, sao không biết xấu hổ chút nào vậy. . . . . .". Giống như bọn họ ở

lúc mọi người đều say vẫn cho mình là người thông minh còn tỉnh táo, cảm thán loài người đời sau còn bi ai hơn đời trước.

Trong thế giới

Võ hiệp có một người gọi Bách Hiểu Sinh từng viết một bản binh khí phổ,

xếp thứ nhất gọi là “Thiên cơ bổng” nhưng là không hoàn toàn chính xác.

Tất cả binh khí trên thế giới này đều được luật pháp quản chế, duy nhất

chỉ có lời đồn đãi, mặc dù đã có điều khoản luật pháp cấm phỉ báng,

nhưng nó vẫn giết người không thấy máu như cũ.

Thù Tiểu Mộc ở A

đại bị chú ý ngày càng nhiều, ven đường thường có người chỉ chỉ chỏ chỏ, sau đó thở dài theo kiểu trách trời thương dân, bánh bao vì chuyện này

mà cùng với các cô gái ở ký túc xá cãi nhau kịch liệt. Miệng của Bạch

nhãn quân cũng chẳng ngồi không, lúc này cô ta hắng giọng, the thé nói:

"Thế nào, dám làm còn sợ người nói sao? Lại muốn làm kỹ nữ, còn phải lập đền thờ trinh tiết?"

Bánh bao tức đến nỗi cả người phát run,

nhưng không biết nói gì để phản bác, Lôi Lôi MM mặc dù không đồng ý bánh bao, nhưng chuyện này không có nghĩa là cô có thể mặc cho bánh bao bị

người bắt nạt. Mấy người trong ký túc xá này đều không ưa Bạch nhãn

quân, mọi người mỗi người một miệng, mắng cô ta bỏ chạy trối chết. Bánh

bao ngồi ở trên giường, ôm gối đầu che mắt, vài người ầm ĩ khiến Bạch

nhãn quân chạy đi, quay lại phòng an ủi bánh bao, nhưng lại không biết

nên nói cái gì.

Các cô gái học đại học, phần lớn đều hướng tới

những người đàn ông có việc làm, đầu tiên là vì bọn họ không còn là sâu

gạo, thứ hai là sự hiểu biết của bọn họ phong phú hơn nhóm “ếch ngồi đáy giếng” trong trường nhiều. Nhưng thật lòng mà nói, liên quan đến hôn

nhân, gia đình, thời điểm trong tương lai, liền bắt đầu mê mang.

Khi đó, một máy vi tính, một dây mạng, một chén mỳ ăn liền liền đủ hạnh

phúc, nhưng mười năm sau thì sao? Hai mươi năm sau thì thế nào?

Yêu thật có thể chiến thắng tất cả sao?

Mấy cô gái nhỏ ngồi bên giường bánh bao, liên tục giúp bánh bao bày mưu

tính kế: "Mình thấy nên để cho anh ta dẫn cậu đi gặp cha mẹ anh ta đi,

ít nhất phải biết anh ta không có kết hôn chứ!"

"Cha mẹ có thể giả mạo a, hoặc là cứ nói trước cho cha mẹ cậu biết đi? Để hai bên cha mẹ gặp mặt!"

"Mình cảm thấy trước hết cứ cầm giấy chứng nhận kết hôn đi."

"Biến, cầm giấy chứng nhận? Còn muốn Tiểu Mộc không cần học đại học sao!"

"Tiểu Mộc, cậu và anh ta lúc cùng một chỗ . . . . . . Phải nhớ tránh thai a. . . . . ."

Sau đó nói nói, tất cả mọi người không yên lòng đứng lên: "Tiểu Mộc, hoặc

là cậu cùng anh ta. . . . . . Hay là tạm buông đi, phải chờ cậu tốt

nghiệp xong đại học đã."

Bánh bao ôm