
uốn xem mọi chuyện diễn biến ra sao, nhưng Trình Thanh Lam lại là
sếp của anh ta nên cũng rất rối rắm.
Trình Thanh Lam liếc nhìn mười mấy binh lính tụ tập xung quanh. Hôm nay họ
đều là cấp dưới của cô, cô không thể lộ vẻ yếu đuối dược. Cô đi tới
trước mặt Hạ Khải Dũng: “Đội phó trung đội hai? Người của Chu Tấn?”
Người đàn ông hai mươi mấy tuổi mặt búng ra sữa dẫn đầu một nghìn năm
trăm binh lính đó sao?
Hạ Khải Dũng gật đầu lia lịa: “Sếp, tôi khiêu chiến với cô!”
Ánh mắt Trình Thanh Lam tìm kiếm Tần Tự: “Trong quân đội không cấm thi đấu cá nhân sao?”
Tần Tự đang định gật đầu thì Hạ Khải Dũng lại xen vào: “Lão Tần, đừng có
đàn bà thế! Thi đấu cá nhân cái rắm, tôi chỉ muốn thỉnh giáo quyền cước
của sếp thôi. Tháng trước tôi còn khiêu chiến Diệp lão đại đó!”
“Kết quả bị đánh đến mức cầu xin được tha như đàn bà!” Phương Lâm nói xen vào, đám đàn ông cười ầm lên.
Trình Thanh Lam vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: “Không thể so quyền cước.”
Hạ Khải Dũng cười sang sảng, nói nghiêm nghị: “Sếp coi thường tôi à?”
Trình Thanh Lam lắc đầu: “Quyền cước không có mắt, tôi sẽ ra tay không có
chừng mực làm anh bị thương. Anh dám thi bắn với tôi không?”
“Bắn thì bắn! Sao lại không dám chứ!” Hạ Khải Dũng mạnh miệng.
Trình Thanh Lam xoay người, đi mấy bước về phía Đinh Nhất: “Cho tôi mượn súng lục của anh.” Nhiều người như vậy, cô biến thân lại sợ người khác nói
cô ỷ vào vũ khí tốt để chiếm ưu thế. Mà cô lại tương đối quen thuộc với
súng lục của Đinh Nhất.
Năm phút sau.
Hạ Khải Dũng cầm súng lục một cách ủ rũ. Cách một nghìn mét, mười túi nước nhỏ đến mức không thể nhận ra, Trình Thanh Lam bắn trúng tám, anh ta
chỉ bắn trúng hai. Thất bại thảm hại!
Những người đàn xung quanh không ngờ khả năng bắn của Trình Thanh Lam lại
siêu đẳng thế nên đều lấy làm kinh hãi. Bản thân Trình Thanh Lam cũng
cảm thấy vui mừng. Cô vẫn cảm thấy khả năng bắn súng của mình cũng không tệ. Nhưng so với những người như kiểu Đinh Nhất, Diệp Diễm thì cũng
không thấy mình xuất chúng. Hôm nay so với người bình thường lại có
chênh lệch lớn vô cùng. Quả thật việc này đã khiến cô yêu môn bắn súng
rồi! Nhưng cô nghĩ lại thị giác của mình tốt, súng của Đinh Nhất cũng
chuẩn hơn súng của Hạ Khải Dũng, cô không thắng mới là lạ.
Trình Thanh Lam cũng hài lòng với chiến thắng vẻ vang này. Nhân lúc tình thế
còn tốt thì rút lui. Cô hắng giọng, nói với vẻ cấp trên: “Ừ, tất cả giải tán đi. . . . . . Hạ Khải Dũng cũng về đi. . . . . .”
Mặt Hạ Khải Dũng sung huyết đỏ bừng. Anh ta cũng được coi là kẻ nổi bật là
trong quân đội, ngay cả Diệp Diễm lão đại cũng phải khen anh ta dũng
mãnh! Bị một phụ nữ đánh bại dễ dàng như vậy thì sau này anh ta còn mặt
mũi gì nữa!
Anh ta chợt ngẩng đầu lên quát: “Tôi vẫn muốn so quyền cước!” Giọng nói vang dội đinh tai khiến Trình Thanh Lam Nhất ngẩn người.
“Được! So quyền cước! Quyền cước!” Những binh lính xung quanh lập tức hoan hô. Thật ra thì ai cũng muốn xem quyền cước. Vì họ rất muốn xem động tác
thân hình của vị cấp trên như hoa như ngọc thế nào.
Trình Thanh Lam chần chừ.
Quyền. . . . . . cước. . . . . .
Mặc dù hồi ở chỗ Đinh Nhất cũng luyện tập đánh tay đôi với anh, nhưng nếu đọ sức thì cô chẳng là gì. Đinh Nhất thường ra tay rất nể nang, giữ chặt điểm yếu của cô, không để cho cô có thể nhúc nhích. Nói đến quyền
cước, cô thật sự không nắm chắc.
Tần Tự ở bên thấy vẻ khó xử của cô, lập tức nói với Hạ Khải Dũng: “Đại Dũng, cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu! Cậu biết Diệp lão đại rồi, xem cậu bị xử thế nào!”
Hạ Khải Dũng sa sầm mặt. Mặc dù lão Tần nhắc tới Diệp Diễm làm anh ta cũng hơi sợ, nhưng vẫn mạnh miệng:
“Diệp lão đại thì làm sao! Sáu trăm anh em chúng tôi được phân có mỗi
một phụ nữ! Chúng tôi không phản đối việc cô ta làm sếp một đội quân.
Bằng không các anh em hãy ý kiến đi!”
“Tên du côn này!” Thấy anh ta càng nói càng thái quá, lão Tần lập tức chặn lời anh ta.
“Tôi đấu với anh!” Giọng nói trong trẻo của Trình Thanh Lam cắt đứt cuộc tranh cãi giữa hai người, “Hạ Khải Dũng, bớt nói nhảm đi, tôi đấu với anh.”
Tất cả yên tĩnh lại, đều nhìn Trình Thanh Lam. Cô siết chặt nắm tay, vẻ mặt thấy chết không sờn. Được rồi, cô hoàn toàn không dám
chắc, nhưng người đàn ông này nói vậy, cô cũng có thể nghĩ được rằng
trong quân chắc hẳn có người không phục. Nếu như cô không mượn cơ hội
hôm nay ra oai, sau này không chỉ có mình bị làm khó, Diệp Diễm cũng sẽ
khó xử. Mặc dù cô nghĩ rằng mình quản lý nông trường, mỏ quặng hoàn toàn không có vấn đề gì cả, nhưng đây là quân đội, dù sao cũng phải lên
tiếng bằng vũ lực.
Huống chi cô cũng quyết định chủ ý, hơn nữa nếu mà không đánh lại được thì
cũng phải thể hiện ý chí chiến đấu kiên cường, đánh rất khí thế, thua
trận không thua người. . . . . .
“Em đánh thắng được anh ta!” Giọng nói của Đinh Nhất chợt vang lên. Giọng
nói trầm ấm, cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô. Trình Thanh Lam giật
mình xoay người thấy Đinh Nhất đang nhìn cô. Vẻ mặt ngạo nghễ, ánh mắt
ân cần, anh khẽ nói: “Cũng chỉ là kẻ hạng ba thôi. Tốc độ phản ứng và
sức mạnh của em