XtGem Forum catalog
Anh Hùng Thời Loạn

Anh Hùng Thời Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326890

Bình chọn: 10.00/10/689 lượt.

hức ăn xuống, ngồi xuống bậc thang ở cửa phòng sách. Ánh trăng bao phủ khắp bậc thang, lặng lẽ bàng bạc.

=========================

Xe chạy ổn định trên đường, tới mỏ quặng rộng lớn nhanh chóng. Trình Thanh Lam nhảy xuống xe. Hôm nay Tần Tự kinh nghiệm đầy mình cũng theo cô tới mỏ quặng này.

Nhớ tới sáng nay mình tỉnh giấc trên giường Diệp Diễm, anh lại ngủ trên ghế dài cạnh giường cả đêm. Hỏi anh nguyên do, thì ra hôm qua mình ngủ trong lòng anh. Diệp Diễm nổi

tiếng bền gan vững chí lại không thể đảm bảo ôm cô trong lòng mà có thể giữ vững lời hứa, nên không dám lên giường ngủ chung, đành chấp nhận ở bên giường cả đêm.

Nghĩ tới đây, tâm tình bỗng nhiên nhộn nhạo. Bình thản đi theo Tần Tự gặp

người quản lý hiện tại của mỏ quặng. Hiệu suất công việc khá cao, cho

tới buổi trưa, đã có thể hiểu rõ tình trạng sản xuất của mỏ quặng.

Vùng đất chết thì ra là nơi tập trung sản xuất của nhiều loại kim loại hiếm. Sản xuất ở mỏ quặng, một mặt là để cung cấp nguyên liệu sản xuất vũ khí đạn dược cho quân đội. Mặt khác, chính là bán những kim loại cao cấp số lượng cực ít này cho Nam Thành, đổi lấy thuốc men cần thiết và phụ nữ.

Trước kia bởi vì thiết bị sản xuất vũ khí và dây chuyền sản xuất được cất giữ dưới lòng đất nên may mắn các bộ phận thiết bị này được bảo tồn. Chẳng

qua là những bộ phận bị tổn hại khác thì cần sức người giúp, hơn nữa

chủng loại vũ khí sản xuất được cũng không đa dạng.

Trình Thanh Lam xem xét cẩn thận, quan sát tình hình và phân tích vấn đề của

mỏ quặng, trao đổi trực tiếp với người quản lý hiện tại của mỏ quặng.

Hiệu quả cũng không tệ, người quản lý hôm nay chuẩn bị theo lời cô,

Trình Thanh Lam hẹn mai lại tới.

Buổi trưa ăn chút cơm, xong xuôi lại theo Tần Tự trở lại nông trường. Mọi

chuyện ở hai nơi đều cực kỳ thuận lợi, trong lòng Trình Thanh Lam rất

vui vẻ. Nhưng xế chiều lại muốn trở lại nông trường, xem xét cẩn thận

sửa đổi vấn đề còn tồn tại, để bảo đảm không bỏ sót.

Xe vừa mới vào khu làm việc của nông trường đã nhìn thấy một chiếc chiến

xa vô cùng quen thuộc. Phương Lâm đứng ở khu đất trống, bên cạnh là một

binh sĩ cao lớn. Hai người đang nói gì đó, Phương Lâm lắc đầu liên tục.

Nhận ra xe này, Trình Thanh Lam hơi giật mình. Hàng ghế sau xe còn có người ngồi nhưng không xuống xe. Có lẽ là Đinh Nhất.

Im lặng theo Tần Tự đi tới. Tần Tự nhìn Phương Lâm đang cau có và binh sĩ đứng ngạo nghễ bên cạnh, hỏi; “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Phương Lâm thấy hai người trở lại, vội nói: “Sếp, anh Tần, bọn họ không muốn

sản xuất lương khô nén, muốn được cung cấp lương thực tươi. Chúng ta lại làm không được.” Nông trường có dây chuyền sản xuất lương khô nén dành

cho quân đội bằng các chủng loại lương thực dựa trên tỷ lệ thích hợp.

Thành phần dinh dưỡng không thua gì thực phẩm tươi.

Trình Thanh Lam nhìn binh lính kia: “Anh nói chuyện với tôi đi.”

Binh lính đánh giá người phụ nữ xinh đẹp có phần lớn lối, giọng nói cũng dịu mấy phần, “Cô là?”

Tần Tự nói: “Cô ấy là sếp mới của chúng tôi.”

“Sếp!” Binh lính thong thả ung dung nói, “Tôi là cảnh vệ của trung đội năm.

Sếp của chúng tôi nói không muốn ăn lương thực nén, muốn được vận chuyển rau quả tươi.”

Trình Thanh Lam không hề do dự: “Gọi sếp của anh tới nói chuyện với tôi.” Gặp phải loại người “Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn” này, tốt nhất là nói

chuyện trực tiếp với cấp trên của hắn, mặc dù cấp trên của hắn...

Cửa chiến xa quả nhiên từ từ mở ra. Môi đôi giày da màu đen giẫm xuống đất, Đinh Nhất mặc quân phục bước ra. Binh lính kêu: “Đội trưởng!” Đinh Nhất xua tay, ý bảo những người khác tránh đi.

Tần Tự và Phương Lâm nhìn Trình Thanh Lam, cô gật đầu. Ba người kia liền tự giác rời đi, trước xe chỉ còn hai người là Đinh Nhất và Trình Thanh

Lam.

“Đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Trình Thanh Lam đánh đòn phủ đầu, Đinh

Nhất nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, bỗng nở nụ cười: “Sao vậy, thấy tôi lại không được tự nhiên? Công chúa của tôi?”

Mặt Trình Thanh Lam nóng lên: “Cũng bình thường.” Trong lòng cũng buông lỏng, dùng giọng điệu quen thuộc.

Đinh Nhất chợt bật cười, nụ cười sảng khoái khiến ba người vừa đi xa xoay

người ghé mắt nhìn. Anh mỉm cười nhìn cô. “Theo em. Chỉ cần đừng làm cái vẻ mặt cứng ngắc đó với tôi là được.”

Trình Thanh Lam cúi thấp đầu bước nhanh về phía trước, đôi chân dài của Đinh

Nhất bước chậm rãi. Anh nhìn đường cong thướt tha dưới lớp quân trang

của cô, bình thản đi theo cô. Đi thẳng đến bên hồ nước không người,

trước mặt là mặt nước trải rộng hai nghìn mét vuông, Trình Thanh Lam

quay đầu lại.

“Chuyện lương thực, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Thế nhưng anh phải biết......” Trình Thanh Lam nói, “Rau quả tươi rất khó bảo quản, chúng tôi cũng

không đủ sức để vận chuyển. Nhiều lắm là một tháng đưa cho các anh một

lần.”

Đinh Nhất lắc đầu: “Quá ít.”

“Tôi thật sự không còn cách nào khác.” Trình Thanh Lam nói điềm tĩnh.

“Nếu như người đưa tới là em, vậy thì có thể.” Đinh Nhất khẽ nói, “Em không muốn gặp tôi sao?”

Trình Thanh Lam định nói thì bị kiềm lại, chỉ thấy Đinh Nhất cúi đầu xuống,

biểu hiện trên g