
iều thời gian và công sức.
Tôn Phật Nhi mắt sáng lên, giống như đại
hạn gặp trận mưa rào, chạy tới đón lấy ly nước trái cây mình đã đợi từ
lâu, tuy vậy miệng vẫn còn ôm ấp ý đồ, “Thương Lập mắng em, không thừa nhận em là vợ chưa cưới của anh.”
“Phật… tớ không có…” Thương Lập không
ngăn cản kịp, khuôn mặt trắng trẻo lại càng trắng hơn. Nếu như ánh mắt
có thể giết người, anh tin rằng mình đã bị ông anh họ thân yêu chém thành mười tám khúc rồi.
Tiêu rồi tiêu rồi, Quan Sơn Nguyệt vốn
không thể đợi đến ngà Phật Nhi đồng ý kết hôn, trong lòng chắc chắn sẽ
rất buồn bực mà không thể nói ra, cô cô cô lại dám tạo nên lời nói không hại chết người thì không thỏa. Thật quá đáng, rõ ràng là muốn hại chết anh mà! Hu hu hu, nghĩ xem anh chỉ là một Thương Lập nhỏ
bé, sao dám cản trở kế hoạch kết hôn lớn lao của Tổng giám đốc chứ? Anh dùng ánh mắt đáng thương vô vần nhìn anh họ kiêm bạn thân của mình mong cậu ấy có thể tỉnh lại đúng lúc, đừng có tin lầm kẻ
tiểu nhân mà rơi vào bẫy, trừng trừng mắt uất hận nhìn tên “tiểu nhân” đang ung dung uống nước trái cây chuẩn bị “tọa sơn
quan hổ đấu”.
“Anh ấy có đấy!” Dám trừng mắt nhìn mình
sao? Tôn Phật Nhi đặt biệt tra tấn Thương Lập, tiếp tục đổ dầu vào lửa,
“Anh ấy nói lời của em là trẻ con không thèm chấp, còn mắng em là đàn bà bụng dạ hẹp hòi như con gà, một chút cũng không tôn
trọng em, chị dâu tương lai của mình.”
“Có không?” Ánh mắt sắc bén của Quan Sơn Nguyệt giống như đóng băng, bắn thẳng khí lạnh Bắc cực về phía Thương Lập.
“Là… là cô ấy trước…”
“Em nói anh ăn cơn nhà quan có gì không đúng sao? Anh vốn là như thế mà, em chẳng đổ oan cho anh.”
Nghĩ tới ăn cơm nhà quan, Quan Sơn Nguyệt lại thêm thì mới hận cũ, thế nhưng… lại mỉm cười? Khuôn mặt cưới tươi
rạng người lại rất tao nhã.
Cái tên này, Thương Lập khóc không ra
nước mắt, biết là không thể cứu mình được rồi. Lại là vạ miệng, chẳng lẽ anh nên dứt khoát khâu nó lại ư?
“Anh họ thân mến, vừa rồi tớ thay cậu bảo vệ cô vợ xinh đẹp của cậu, ngăn cản lũ háo sắc, cậu có thể bỏ qua
chuyện tớ nhất thời lỡ lời được không?” Anh kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy nụ cười của Quan Sơn Nguyệt.
Nụ cười cứng lại, “Háo sắc?” Mắt anh như
bao phủ một lớp sương mỏng, trang phục sang trọng cao quý cũng không
ngăn được luồng khí mạnh mẽ phát ra từng tấc từng phân trên cơ thể.
“Anh ấy nói lung tung đó,” Khuôn mặt Tôn
Phật Nhi biến sắc, vội ôm lấy cánh tay Quan Sơn Nguyệt, giải thích:
“Chán Tân là bạn của em, anh ấy cũng chỉ tới chào hỏi em thôi mà, người ta không phải là đồ háo sắc đây, anh đừng nghe Thương
Lập nói bậy.” Cô xoay người trừng mắt với Thương Lập, “Thương Lập xấu
xa, anh đừng có ở đây đặt chuyện đi.” Đáng ghét, anh muốn thoát tội cũng không nên dùng chiêu này chứ, như vậy sẽ hại chết người ta đó, có biết không!
“Chấn Tân?” Quan Sơn Nguyệt nghiến răng,
sắc mặt xanh lét, sắc mặt anh có thể so sánh với loài ếch được, “Từ khi
nào anh ta và em trở thành bạn vậy, sao anh không biết thế?”
A… to chuyện rồi, cái tin này bộc phát là do em đấy, không can hệ gì đến anh! Thương Lập mỉm cười, lặng lẽ lùi về sau một bước, chuẩn bị làm khán giả xem kịch vui.
“Em… em… anh ấy…” Tôn Phật Nhi khẽ buông
cánh tay Quan Sơn Nguyệt ra, biết là mình lại nói sai rồi, ánh mắt bối
rối hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, dáng vẻ như muốn chạy trốn.
Nhưng lại bị cánh tay cứng như théo của
anh choàng qua eo, thế là cắt đứt mọi hy vọng chạy trốn của cô. Tôn Phật Nhi đáng thương ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt sắc bén đen kịt của Quan Sơn Nguyệt, “Em tưởng trốn tội được sao? Vợ tương lai của anh.”
“Đâu đâu có, anh hiểu lầm rồi, em… sao
lại muốn trốn chứ, em… cũng không làm gì sai mà.” Cô lắp bắp, mồ hôi túa ra trên khuôn mặt.
“Không làm gì sai? Nhưng trông em có vẻ
chột dạ, giống như đã phạm phải một tội tày đình vậy. Thật sự là không
làm gì sai không? Anh nghi lắm!” Anh cười lạnh. Cánh tay vỗ về cái cổ mảnh khảnh của cô.
Tôn Phật Nhi ngẩng cao khuôn mặt kiều
diễm nhưng trắng bệch lên, căng thẳng nuốt nước bọt, cảm nhận rất rõ
ràng sự uy hiếp của anh.
“Đừng căng thẳng, đã chỉ là hiểu nhầm, vậy thì chúng ta có thể từ từ giải tỏa, được không? Em cứ từ từ nói không sao đâu, em biết trước nay anh luôn nhẫn nại, phải không?”
“A…” Giải tỏa? Điều đó không phải là yêu cầu quá xa xỉ sao? Hai người họ trước giờ luôn chỉ “có giải mà không có tỏa”.
Bị ôm lấy nửa trên, Tôn Phật Nhi cố gắng
duy trì vẻ ung dung thản nhiên, nghĩ đến những kết cục đang chờ đón
mình, cô rất muốn khóc, đây không phải gọi là vui quá hóa buồn hay sao?
Thương Lập giơ khăn tay vẫy vẫy từ biệt
hai người bọn họ đang chuẩn bị rời đi, chính vì nghĩ vận may đã mỉm cười với mình, thì Quan Sơn Nguyệt ném lại một câu…
“Em họ thân mến, cậu biết tớ có chút việc cần giải tỏa với Phật Nhi, mấy ngày này việc ở công ty phiền cậu quan tâm nhiều hơn chút nhé.”
“Mấy ngày?” Khuôn mặt còn chưa ngoác ra
thành nụ cười đã biến thành gương mặt khóc, Thương Lập tự vả vào miệng
mình, đều tại ngươi gây họa đấy!
“Sơn Nguyệt…” Thiên Kim tiểu thư của Chủ
tich tập đoàn Quan Anh,