Duck hunt
Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321250

Bình chọn: 7.5.00/10/125 lượt.

Cái này...” Cô đột nhiên cà lăm không nói lên lời.

“Cái này cái gì?” Bị buộc đến cùng, Nguyên Tiểu Thu dứt khoát vỗ xuống

bàn, giọng điệu hung ác nói: “Làm hoa thủ công trên tay anh là được rồi, quản nó từ đâu đến làm gì.”

Lập tức bị bộ dạng hung dữ của cô dọa sợ, anh ta rút lui vài bước.

“Tính khí kém như vậy, xem ra sau này cho dù hai người kết hôn, có lẽ

cũng không cần người kia đến quấy rối mới đúng.” Vừa nói xong, Nhan Phúc Hiên như là ý thức được mình nói cái gì không nên nói, lập tức ngậm

chặt miệng.

“Người kia?” Nguyên Tiểu Thu đưa ra nghi vấn với nhân vật không quen đột nhiên xuất hiện.

Nhất thời thân thể Sài Ngạn Quân cứng đờ, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhan Phúc Hiên, ý bảo anh ta không được tiếp tục nói hết.

Thấy bạn trai vẻ mặt không thích hợp, chỉ biết nhất định là có chuyện mà cô không biết, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến một nhân vật không

quen nào đó.

Theo trực giác phụ nữa của cô đến đoán, nhân vật không quen này, tám chín phần mười là phụ nữ.

“Người kia làm sao? Sao hai người không nói tiếp?”

Sài Ngạn Quân cúi đầu không nghĩ trả lời, mà Nhan Phúc Hiên dưới ánh mắt áp bức của người nào đó cũng không dám nói.

Dù sao chuyện của người kia luôn là điều cấm kị.

Mà điều cấm kị này giống như kíp nổ giấu trong cuộc sống của Sài Ngạn Quân, tùy thời đều khó khả năng phát nổ.

Không khí yên tĩnh trầm mặc kéo dài, Nguyên Tiểu Thu không có tiếp tục

hỏi đến cùng, nhưng lại không ngừng dùng ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn

hai người bọn họ, muốn tìm được một chút dấu vết còn sót lại.

Mà Sài Ngạn Quân cái gì cũng không nói, sắc mặt thâm trầm làm hoa thủ

công, ngay cả Nhan Phúc Hiên vừa rồi không cẩn thận lộ miệng lúc này

cũng không dám tiếp tục oán giận, ra sức dính hoa thủ công.

Ba người thật vất vả mới dính xong một hòm hoa thủ công lớn, Nguyên Tiểu Thu vừa mới muốn mở miệng, đã bị Sài Ngạn Quân nhanh hơn một bước đánh

gãy.

“Xong rồi, mình đưa cậu về.”

Bọn họ là đi xe của ánh đến, cho nên nếu Nhan Phúc Hiên muốn về nhà thì chỉ có thể đi nhờ xe anh về.

Lạnh mặt, Nguyên Tiểu Thu đứng trước mặt anh, “Anh xác định hôm nay anh muốn đưa anh ấy về nhà sao?”

“Ừ, buổi sáng xe của cậu ấy để ở công ty, anh đưa cậu ấy trở về là

phải.” Sài Ngạn Quân không dám ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì anh biết đây

chỉ là lấy cớ.

Anh sợ nếu anh ở lại thì phải đối mặt với câu hỏi và giải thích.

Bây giờ anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nói với cô về chuyện của người kia, hơn nữa anh cũng không biết nên nói với cô thế nào.

“Anh ấy cũng không phải là không phải anh đưa thì không thể, tự anh ấy

cũng có thể đi tắc xi về nhà!” Nhìn thấu anh lấy cớ, Nguyên Tiểu Thu

trực tiếp vạch trần.

Nhan Phúc Hiên đứng giữa hai người bọn họ, rất có ảo giác bản thân mình là kẻ thứ ba.

Xin nhờ! Anh ta về nhà thế nào cũng được, chính là không cần lại tiếp

tục ầm ĩ mà! Anh ta đứng ở giữa như vậy rất xấu hổ, trong lòng anh ta

thầm nghĩ.

Cho dù Sài Ngạn Quân lấy cớ bị vạch trần, nhưng vẫn tự nhiên cầm lấy chìa khóa, định cứ như vậy vong qua cô đi ra cửa.

Cô xoay người nhìn bóng lưng của anh, lạnh lùng nói, “Đêm qua anh nói có chuyện muốn nói rõ với em, thậm chí còn khiêng em đi từ nhà ăn, nhưng

bây giờ thì sao? Chính anh cái gì cũng không nói, thầm nghĩ cứ như vậy

xoay người tránh ra, anh thật sự xem em là vợ anh sao? Hay đó chỉ là anh muốn làm phụ nữ vui nên diễn vậy?”

Cô rất rõ ràng anh không phải người như vậy, nhưng người đang nổi nóng, cô chính là không nhịn được muốn nói như vậy.

Sài Ngạn Quân không quay đầu lại, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng bóng lưng trầm mặc này, lại làm người ta nhìn ra được anh đang đè nén.

“Anh không định giải thích với em cũng không sao, bởi vì em không có

biện pháp giữ chặt anh, cũng không có biện pháp khiêng anh đi, nhưng em

chỉ cho anh thời gian ba ngày, anh cẩn thận ngẫm xem nên giải thích thế

nào, bằng không... Chúng ta liền nhìn rồi làm thôi!” Nói dứt lời, ánh

mắt cô nhìn sang Nhan Phúc Hiện động cũng không dám động ở bên cạnh,

“Hai người về đi!”

“Đợi chút, có nhất định phải làm cương như vậy không?” Anh ta sốt ruột

nhìn hai người một trái một phải, bắt đàu oán hận bản thân sao lại lắm

miệng như vậy.

Một người kỳ quái cố chấp đến cực điểm, một người không nhận được đáp án không bỏ qua, nhưng là không có ai cúi đầu trước, điển hình của chữ

loạn.

“Anh không cần lo lắng, đây là vấn đề của bọn em.” Cô dỗi nói.

Ngóng nhìn bóng lưng không quay đầu lại của Sài Ngạn Quân, trong lòng

Nguyên Tiểu Thu có oán giận, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng cho

anh.

Người đàn ông này... Thế nào cũng phải cố chấp như vậy à!

Nhan Phúc Hiên đứng ở một bên không tiện nói, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Ai! Thôi! Vấn đề giữa tình lữ bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết thôi!

Anh ta quản không được, cũng không muốn quản rồi.

Buổi tối vốn phải ngọt như mật lại vì một câu nói vô tâm của bản thân mà biến thành như vậy, xem ra đêm nay không chỉ có hai người mất ngủ, anh

ta cũng phải chịu lương tâm khiển trách cả đêm rồi.

~*~

Sáng sớm, Nhan Phúc Hiên mang theo hai quầng thâm to đù