
anh nhìn thấy rồi
mang đến nơi này.”
“Cứ như vậy?” Sài Ngạn Quân tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng là xem ra, chuyện còn đơn giản hơn anh tưởng.
“Cái gì gọi là cứ như vậy?” Nguyên Tiểu Thu thở phì phì quay đầu nhìn
anh, không có biện pháp lý giải sao anh còn có thể tâm bình khí hòa như
vậy, “Tên đầu heo kia dùng loại giọng điệu vô cùng làm nhục người khác
nói anh không tốt, vậy mà anh một chút phản ứng cũng không có!” Đương sự cũng không tức giận, vậy cô tức giận thành như vậy không phải là cùng
một dạng với kẻ ngu ngốc sao?
“Nhưng anh thật sự cảm thấy không có gì, quan trọng nhất là em không bỏ
anh để chọn tên đầu heo kia không phải sao?” Cười vỗ vỗ đầu cô, anh thử
dập tắt lửa giận của cô, “Như vậy là tốt rồi, có mà mà phải tức giận.”
“Anh không biết đâu!” Cô tức giận đến mức không ngừng đi vòng quanh tại
chỗ, “Anh ta dùng loại giọng điệu giống như anh rất kém anh ta, nhưng rõ ràng anh tốt hơn tên đầu heo kia ngàn lần, vì sao lại bị anh ta nói
thành như vậy?”
Người đàn ông Nguyên Tiểu Thu cô nhìn trúng, sao có thể tệ hơn tên đầu
heo kia! Tên đầu heo kia cho rằng mình mặc tây trang thắt cà vạt thì
chính là người sao? Hừ!
“Đừng tức giận, không cần để ý người khác nói như thế nào, nếu như em cứ một mực để ý, không phải đại biểu rằng em cũng giống anh ta sao?” Sài
Ngạn Quân trầm ổn phân tích, “Huống hồ dưới cánh đồng hoa đẹp như này,
có chuyện gì là không thể quên chứ?”
Sững sờ dừng bước, nhìn anh mang theo nụ cười trầm tĩnh đứng dưới tàng
cây, trái tim Nguyên Tiểu Thu không ý thức đập nhanh hơn, trên má nổi
lên từng vệt đỏ ửng.
Mặc dù anh vẫn mặc đồng phục công trường, thậm chí trên mặt vẫn còn bụi
đất, nhưng không biết vì sao, bây giờ anh khiến người ta có cảm giác
lạnh nhạt thoát khỏi thế gian, ngay cả nụ cười cũng có ma lực trấn an
lòng người.
Thình thịch… Tiếng tim đập đinh tai nhức óc, Nguyên Tiểu Thu ngây ngốc
nhìn anh, có một loại luống cuống giống như thiếu nữ mười bảy mười tám
tuổi.
Làm sao bây giờ? Cô giống như… giống như lại thích anh một lần nữa rồi sao? Editor: Linh.
Bởi vì hôm sau vừa vặn là ngày nghỉ, cho nên hai người khó có khi được đến
Miêu Lật ngắm hoa thảo luận, cuối cùng quyết định ở lại đây một đêm rồi
mới trở lại Đài Bắc.
Đêm đó bọn họ thuê một nhà trọ rất có hương vị bình dân, ngay cả tên cũng là dùng tên thực vật đặt.
Chỉ có điều không biết vì nhà trọ này buôn bán không sai, vẫn là bởi vì hai người lần đầu tiên đi xa nhà, dạo đông dạo tây lúc đến nhà trọ thì đã
muộn, bà chủ thật xin lỗi nói cho bọn họ biết bây giờ chỉ còn lại một
phòng dành cho hai người.
Hai người nghe thấy là phòng hai người
nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là một người một giường thôi mà!
Cho dù có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ngủ trên xe hoặc mất một số tiền lớn để ngủ ở khách sạn, lập tức thanh toán phí ăn ở, vô
cùng cao hứng định về phòng nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là không nghĩ tới khi mở cửa phòng nhìn thấy cách bài trí bên trong, hai người đều
sửng sốt tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhua, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Bởi vì bên trong vậy mà chỉ có một cái giường?!
“Này... Chúng ta vẫn nên đổi chỗ trọ khác thì tốt hơn.” Nói xong, Sài Ngạn Quân cầm chiến lợi phẩm vừa mới mua đi xuống dưới lầu.
“Từ từ đã!” Cô giữ chặt anh, “Vừa rồi chúng ta đã trả phí ăn ở, bây giờ đột nhiên hủy
bỏ không phải là rất kỳ quái sao?” Huống hồ cô còn chưa nói cái gì...
“Vậy anh đi nói với bà chủ muốn thêm một cái giường.” Khẽ thở dài, anh có
phần hối hận vì trả tiền trước, chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp không
xấu hổ khác.
“Ừ... Được rồi.” Nguyên Tiểu Thu buông tay để anh
xuống dưới lầu nói với bà chủ muốn thêm một cái giường nữa, sau đó đi
vào trong phòng, mặt hồng tim đập nhìn cái giường lớn duy nhất trong
phòng.
Kỳ thật... Nếu là anh, đáy lòng cô cũng không phải hoàn hoàn kháng cự khả năng xảy ra chút gì đó...
~*~
Nửa đêm, Nguyên Tiểu Thu tắm rửa xong mặc quần áo mới mua trên đường, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, chính là không có biện pháp nhắm mắt lại
ngủ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Cô vậy mà cũng có lúc mất ngủ, nếu như bị người quen nghe được, tuyệt đối sẽ hô to không thể tin được! ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Từ khi bắt đầu vào đại học cô đã không ngừng làm việc, còn chuẩn bị việc
học, thời gian nghỉ ngơi ít đến thương cảm, cho nên cũng luyện ra thói
quen đặt mình lên giường là ngủ, công lực tốt nhất chính là ba giây đã
đi vào giấc ngủ, lấy thể lực đến ứng phó với công việc ngày mai.
Nhưng là, tính từ buổi sáng ngày hôm nay đi dạo qua ba bốn con đường, còn
chơi hết cả buổi chiều, theo lý thuyết, cô phải mệt đến vừa nằm xuống
giường là ngủ mới đúng, nhưng khác thường là cô làm thế nào cũng không
ngủ được, trong đầu hỗn loạn khiến người ta phiền chán.
Thật phiền! Nguyên Tiểu Thu rốt cuộc không chịu nổi phiền chán không lí do kia mà ngồi dậy.
“Làm sao vậy? Không ngủ được à?” Nghe thấy thanh âm cô rời giường, Sài Ngạn Quân cũng ngồi dậy quan tâm hỏi.
“Ừ.”
“Anh cũng vậy.” Đột nhiên anh nói một câu như vậy, khiến Nguyên Tiểu Thu