
cô vẫn
dưới sự vô ý thức, đi tới công trường bây giờ của Sài Ngạn Quân.
Nhóm công nhân rơi mồ hôi di chuyển nguyên vật liệu tới tới lui lui, vất vả bước từng bước, di chuyển trong không gian tràn đầy bụi rác, đây là
thế giới Nguyên Tiểu Thu chưa từng tiếp xúc qua.
Hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu như vậy, xem ra đúng là mệt muốn chết, nhưng chẳng lẽ bởi vì cái dạng này mà bị người kỳ thị sao?
Quản đốc thì sao? Chẳng lẽ cả người anh ta mặc tây trang, sau đó cả ngày hết ăn chơi rồi lại ngồi điều hòa, là có thể coi thường người khác như
vậy sao?
Càng nghĩ đến tên đầu heo kia lại càng tức giận, nhịn không được đạp vào cây cột điện cách mình một bước.
“Em đang làm gì vậy?”
“Ai vậy?” Quay đầu thì thấy Sài Ngạn Quân đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
Không... Không phải đâu! Để anh nhìn thấy bộ dáng thô lỗ lại không có khí chất của cô rồi ư?
Vội vàng kéo váy, chỉnh lại mái tóc bởi vì đi dạo lâu nên có vẻ rối, sau đó miễn cưỡng nặn ra nụ cười như không có việc gì, “Không có gì... Em
có làm gì đâu...”
“Nhưng là anh thật giống như nhìn thấy...”
“Không thấy đâu! Không thấy được! Vừa mới anh cái gì cũng chưa nhìn
thấy! Đó là bởi vì thời tiết quá nóng nên xuất hiện ảo giác thôi!”
Nguyên Tiểu Thu chết cũng phải cứng rắn chối, chính là không muốn để
hành động đá cột điện cùng cô nhấc lên một chút quan hệ nào. ☮ peace ☮
“Phải không?” Anh cũng không hỏi tiếp, thấy gương mặt cô lộ ra vẻ mệt
mỏi liền quan tâm hỏi: “làm sao có thể đi qua đây? Không phải là còn
chưa tan tầm sao?”
“Không có việc gì.” Nghĩ đến đầu heo kia, cô không nhịn được tức giận, bĩu môi trả lời.
“Thật sự không có việc gì?” Sài Ngạn Quân hỏi lại một lần nữa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Làm sao có thể không có việc gì chứ? Vừa rồi anh đi lại trên công
trường, thì thấy một bóng dáng rất giống cô đang đứng ngơ ngác ở phía
dưới, toàn thân lộ ra vẻ cô đơn.
Anh vốn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm, bời vì bây giờ là thời gian cô
đi làm, nhưng là mấy công nhân không ngừng ái muội cười như không cười
nhìn về phía anh, làm cho anh đến cuối cùng vẫn là xuống xác nhận bóng
lưng kia có phải là cô hay không.
Bỏ qua biểu tình hậm hực vừa rồi của cô không nói, bây giờ thậm chí còn
bĩu môi nói không có việc gì, muốn anh tin tưởng kiểu gì?
“Không có việc gì là không có việc gì mà!” Dưới ánh mắt dịu dàng của anh, Nguyên Tiểu Thu lại càng không muốn nói.
Lời nói của tên đầu heo kia anh vốn là không cần biết, huống hồ, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện nhàm chán này một lần nữa.
Sài Ngạn Quân khẽ thở dài ở trong lòng, lấy cá tính quật cường cố chấp của cô, cũng không có khả năng gắng bức cô nói ra.
Không phải bọn họ đã là người yêu rồi ư? Vì sao cô yêu cầu anh đạt tới
tiêu chuẩn của cô, nhưng cô lại không nguyện ý cùng anh mở rộng lòng
đây?
“Thật sự không có việc gì thì thôi!” Anh mất mác nói, đáy mắt có cô đơn và thất vọng không thể che hết.
Thật ra... Muốn cùng anh thừa nhận chuyện khiến tâm tình cô không tốt, nhưng lời nói vừa đến miệng, cô lại vẫn mạnh mẽ nuốt vào.
“Làm sao vậy?” Cho dù thất vọng cô đơn, nhưng anh vẫn làm hết trách nhiệm của một người bạn trai, dịu dàng hỏi cô.
Nguyên Tiểu Thu cúi mặt xuống, lắc lắc đầu không dám nhìn anh.
“Không muốn nói cũng không sao, nhưng đừng để anh phải lo lắng được
không?” Sài Ngạn Quân không biết làm sao nhìn áo mình bị cô túm chặt
lấy, chỉ có thể lùi một bước nói.
Không phải là cô không muốn nói, nhưng là những lời này thật sự là vô
cùng khiến người ta chán ghét, cô chính là không muốn cho anh biết thôi! Trong lòng Nguyên Tiểu Thu ủy khuất nghĩ.
Nhưng là bộ dáng giống như cực kỳ thất vọng của anh, làm cô cảm thấy
chính mình thật sự là một người phụ nữ hư hỏng tội ác tày trời, một chút cũng không có tư cách làm bạn gái thân ái của anh.
Nguyên Tiểu Thu khó có được giở trò tùy hứng, mặc kệ anh nói cái gì, cô nhất định không buông áo anh ra.
Khó có khi bạn gái có biểu hiện trẻ con như vậy, Sài Ngạn Quân không
biết làm sao gãi gãi đầu, đứng ngốc tại chỗ không biết nên làm gì mới
phải.
Nên làm như thế nào đây? Cho đến bây giờ anh cũng chưa thấy cô như vậy
bao giờ, càng không biết nên an ủi cô như thế nào mới tốt.
“Kiss! Kiss!”
“Ai ui! Không cần đẩy! Như vậy là không nhìn được rồi.”
“Ai đó? Không đi làm việc chen đến bên này làm cái gì?”
Thanh âm rủ rỉ rù rì nhỏ vụn không ngừng truyền đến từ phía sau, khiến hai người đang đứng tại chỗ nhất thời xấu hổ không thôi.
Sau cùng vẫn là Sài Ngạn Quân hắng giọng, “Không có việc gì, mọi người trở về làm việc đi.”
“Ai ui, quản đốc, con gái nhà người ta kéo quần áo của cậu, cậu muốn trở về làm việc thế nào đây!” Một người công nhân lâu lăm trêu đùa, cũng
đạt được sự đồng ý của những người khác, “Còn không mẫu dẫn con gái nhà
người ta đi chơi đi!”
“Tôi...Tôi...Thực xin lỗi! Quấy rầy các anh làm việc.” Vừa nghe thấy lời nói trêu chọc, gương mặt Nguyên Tiểu Thu đỏ bừng, xấu hổ rút tay về.
“Sẽ không, sẽ không quấy rầy đâu!” Mấy người công nhân dùng quốc ngữ
không chuẩn cười to, sau đó tiếp tục cổ vũ ông chủ trốn việc, “Mau đi!
Con gái nhà