
ưng mà tính theo thờigian thì chắc cô ấy cũng sắp về rồi.Có tiếng chân người đến, cạnh cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói tiếng Anh rất dễ nghe.―Hello, Steve, em về rồi này. Ủa? Khách đã đến rồi ạ!Thành thật mà nói, lúc Uông Thiên Hồng nhìn thấy Betty, trong lòng có một chút thất vọng.Cô cứ nghĩ là mình sẽ được gặp một người phụ nữ bề ngoài phải hơi mạnh mẽ một chút,không ngờ xuất hiện trước mắt lại là một cô gái nhỏ nhắn, thoạt nhìn chắc cũng không lớnhơn cô bao nhiêu.Mặc dù vậy cũng không làm giảm đi sự nể phục và yêu mến của Uông Thiên Hồng dành chocô.Chào Thiên Hồng, tôi tên là Betty, hoan nghênh đến nhà của chúng tôi. Có nghe ông xã cónói qua nên Betty dùng tiếng Trung để nói chuyện với Uông Thiên Hồng.―Xin chào, cô còn có thể nói được tiếng Trung nữa à! Điều này làm cho Uông Thiên Hồngcàng thêm thích cô ấy, bởi vì cô không cần lại phải nghe cái thứ tiếng xí lồ xí là không hiểu làgì ấy nữa.―À tôi là người Singapore nên đều phải học cả tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Mã Lai, tuyrằng chỉ có tiếng Anh là nói lưu loát nhất, nhưng tiếng Trung của tôi cũng không tồi.Biết nhiều ngôn ngữ như vậy luôn á! Uông Thiên Hồng đối với Betty càng thêm sùng bái.―Thiên Hồng, cô tới giúp tôi quyết định bữa tối nay phải ăn cái gì được không? Phòng kháchsẽ để lại cho mấy tên đàn ông nói chuyện phiếm, hôm qua tôi đã chuẩn bị không ít nguyênliệu nấu ăn, cô tới chọn đi còn tôi sẽ nấu.
Uông Thiên Hồng gật gật đầu, chỗ mà cô thích nhất không gì khác ngoài nhà bếp.Betty mở tủ lạnh, lấy ra hết túi này đến hộp kia để chuẩn bị nấu đồ ăn cho bữa tối. ―Hôm quatôi chạy ra chợ, mua rất nhiều thịt cá tươi. Cô xem xem thích ăn cái gì, bò bít tết, gà nướng,tôm chiên, cá nướng hay sashimi gì cũng được. . . . . .―Cô chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu rồi đấy! Uông Thiên Hồng mắt thấy nhiều không đếmxuể, không khỏi hoài nghi, bốn người, bốn cái dạ dày, làm sao mà ăn hết đây?―Vậy chứ có thể thiếu đấy! Steve mà càng mời nhiều bạn đến, tôi phải chạy ít nhất ba, bốncái chợ, trời chưa kịp sáng đã phải ra khỏi nhà ấy chứ.―Vì sao phải ra ngoài sớm như vậy?Betty ngồi xổm xuống, lấy ra hai cái bắp cải ở trong tủ, ―Đi muộn quá sẽ không kịp trở vềgiúp Steve làm bữa sáng. Anh ấy mà đói bụng là sẽ ở nhà kêu gào ầm ĩ chết đi được! Cô biếtkhông cái tiếng rống điên cuồng như mổ lợn của anh ấy nhiều lần làm cho người ta tưởngtrong nhà xảy ra án mạng. Có một lần còn dọa hàng xóm phải chạy đi báo cảnh sát, thật làmất mặt quá trời!Uông Thiên Hồng lén nhìn đại hồ tử ở bên ngoài kia một chút. Ừm, dáng người cao lớn cứnhư người khổng lồ kia nếu tức lên, chắc chắn sẽ làm cho người ta sợ hết hồn! ―Vậy sao côkhông bảo Steve đi mua đồ ăn với cô, như vậy cô sẽ không phải đi sớm như vậy.
―Tại vì tôi không nỡ lôi anh ấy ra khỏi giường. Betty đeo tạp dề lên, chuẩn bị rửa rau, ―Côkhông biết anh ấy buổi tối phải trông quán bar, thường thường buổi chiều bốn, năm giờ đãphải đi ra ngoài, đến rạng sáng mới có thể trở về. Tôi lo anh ấy cực khổ quá nên chỉ cần ở cửahàng đỡ bận là buổi tối sẽ đến quán bar hỗ trợ. Như vậy anh ấy mới có thể dọn dẹp xong sớmmột chút mà về nhà. Đỡ phải để anh ấy đi theo khách hàng trong quán ồn ào uống rượu,không cái đầu của tôi lại phải điên lên mất.Uống rượu cũng có thể phát điên sao? Uông Thiên Hồng không hiểu, cô chỉ biết là vừa phảiđi chợ, vừa phải làm việc, buổi tối còn phải đến quán bar hỗ trợ, một người như thế khôngphải rất bận sao? ―Nhưng mà cô không thấy mệt sao?―Không đâu! Betty quay đầu lại mỉm cười với Uông Thiên Hồng, ―Có thể vì người đàn ôngmình yêu làm chút việc thì sao nói là vất vả được? Huống hồ có thể chia sẻ sự vất vả với anhấy, có thể đến giúp anh ấy mới là chuyện khiến tôi vui nhất.Chia sẻ vất vả ư?Uông Thiên Hồng nhìn hai tay mình trống trơn, cô hình như cho tới bây giờ cũng chưa từnggiúp Cao Dương chia sẻ vất vả, ngược lại từ trước đến nay toàn là Cao Dương giúp cô để ýchu toàn mọi việc.Loại cảm giác thất bại này quá tệ, Uông Thiên Hồng đột nhiên muốn làm chút gì đó để khỏalấp cho cảm giác tồi tệ lúc này.―Betty, có cần tôi giúp cô thái rau không? Ít nhất cô ở phương diện thái rau này coi như tạmđược.
―Thế thì còn gì bằng, nhưng mà nhà bếp này chỉ còn thừa duy nhất một cái tạp dề dùng được,ngặt nổi nút của nó bị mất nên dây đeo bị đứt không dùng được. . . . . .Uông Thiên Hồng suy nghĩ một lúc ―Không sao, Betty, cô có kim chỉ không?―Có thì có, chẳng qua. . . . . . Betty do dự nói: ―Nói thực ra, tôi không thường sử dụng kimchỉ, cho nên rất khó sửa cho tốt.―Không sao, việc này cứ giao cho tôi. Không đến ba phút, Uông Thiên Hồng đã cầm một cáitạp dề đã được sửa dây đeo, mặc lên người. Nhìn cứ y như là lúc mới được mua về, làm Bettybội phục không thôi.―Cô còn có thể may vá nữa sao! Thật là lợi hại nha! Betty thật lòng khen ngợi, có trời mớibiết thứ cô ấy vụng nhất chính là may vá, chỉ khâu một cái nút áo thôi mà có thể khiến chỉkhâu tắc lại thành một đống.―Tôi mà lợi hại sao? Uông Thiên Hồng thì thào tự nói, lại nhìn mấy người đàn ông đang tángẫu chuyện phiếm vô cùng vui vẻ phía bên ngoài, cười khổ một chút.Làm gì có! May vá th