Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325794

Bình chọn: 9.5.00/10/579 lượt.

t vượt quá dự liệu của Diêm Việt, Dung Ân đứng dậy, phủi đi cỏ bụi bám trên người, “Sự tình đã như vậy, những kỉ niệm trước đây, chúng ta hãy chôn chặt tận sâu thẳm trái tim, mỗi khi nghĩ lại đều vẫn tốt đẹp vẹn nguyên, bất kể cuộc sống có nhiều trắc trở va vấp, hãy

cứ hi vọng đối phương đang sống rất tốt, nếu đã không thể quay lại, hãy

thích ứng với guồng quay cuộc sống của chính mình”.

Giọng điệu

người con gái lãnh đạm, Diêm Việt nghe xong, trong lòng chợt nảy sinh sự phiền muộn, Dung Ân cầm lấy túi xách đi ra khỏi rừng, anh cũng không

nói gì thêm, có một số chuyện, lúc này, cầu khẩn cũng không được, gấp

rút cũng không xong.

Ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất đã chất thành một tầng, Diêm Việt cầm áo mình khoác lên vai Dung Ân,

“Để anh đưa em về”.

“Không cần” Cô đem áo khoác trả lại cho Diêm Việt, “Em tự mình bắt xe về được”.

Một chút lòng tốt của anh, cô cũng không muốn nhận.

Người đàn ông nhất quyết đem áo, khoác lại lên vai cô, “Anh giúp em bắt xe,

em đứng lại đây được rồi”. Nói xong liền hướng ra ngoài đường cái, nơi

này cách xa trung tâm thành phố nên rất khó gọi xe, Dung Ân nhìn Diêm

Việt đứng trên giao lộ, những bông tuyết trên vai anh ngày một chồng

chất, thậm chí cả trên mái tóc anh. Cô chỉ đứng yên lặng tại chỗ, nửa

chữ cũng không nói muốn cùng anh đi xe về.

Sự kiên trì của cô, dường như luôn luôn rất khắc nghiệt, tự chính mình làm khổ chính mình.

Rất lâu sau mới bắt được xe, khi Dung Ân ngồi vào trong xe, Diêm Việt cũng

không hề đóng cửa, “Ân Ân, mặt em bị thương như vậy đã đi khám chưa?”

Cô vô thức lấy tóc dài che khuất khuôn mặt, “Đi khám rồi, em không sao”.

Hai người không nói gì thêm, cứ như vậy trầm lặng, người tài xế ngồi phía

trước một hồi lâu không còn kiên nhẫn được cất giọng thúc giục, “Đi được chưa? Tôi không có nhiều thời gian”.

Diêm Việt lúc này mới đóng cửa xe, “Hai người đi trước, tôi theo sau”.

Dọc đường đi, xe của anh đi theo sau giữ khoảng cách không quá gần cũng

không quá xa, Dung Ân tựa đầu trên cửa sổ xe, ngắm nhìn cự li của hai

chiếc xe, cứ như vậy, giống như giữa cô và Diêm Việt có quan hệ bất

chính?

Hệ thống sưởi ấm trong xe khiến cô cảm thấy ngột ngạt,

Dung Ân ấn nút mở cửa kính, gió lạnh thốc vào, táp lên mặt cô, tựa như

một lưỡi dao sắc bén, từng nhát một nhát một cứa vào da thịt cô, những

hạt tuyết cũng thừa dịp bám vào những sợi tóc đen óng, Dung Ân không

nhịn được nhắm nghiền mắt hưởng thụ, hít thở giữa màn tuyết dày đặc,

luôn luôn khiến cô tỉnh táo.

Xe đi đến Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân cất tiếng nói dừng xe, cô không muốn Diêm Việt theo vào.

Xuống xe, quả nhiên trông thấy cách đó không xa, Diêm Việt hạ cửa kính xe,

ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau giữa khoảng không mịt mù, Dung Ân

chậm chạp di chuyển tầm mắt né tránh, hai người đều không hề chú ý, một

màn này, đã sớm thu toàn bộ vào trong mắt người đàn ông đứng trên tầng

hai, anh nghiêng người, lấy tay kéo rèm cửa sổ.

Sự xung đột gay gắt đỉnh điểm khiến người khác không tránh khỏi rùng mình ghê sợ!

Dung Ân lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng vẫn tối đen như mực, xem ra Nam Dạ Tước vẫn chưa về. Cô khom lưng cởi giày, khứu giác nhạy bén ngửi được

mùi thuốc lá, đi vào trong phòng khách, trên ghế sô pha có một đóm lửa

nhỏ ẩn hiện, cô mở đèn, quả nhiên liền trông thấy Nam Dạ Tước hai tay mở rộng thoải mái, nghênh ngang ngồi đối diện cô.

Người đàn ông ngồi bắt chéo chân, chân trái đung đưa khe khẽ, “Vừa đi đâu?”

Dung Ân giả bộ thản nhiên đi tới, “Đi dạo một chút”.

“Thật không?” Nam Dạ Tước khóe miệng cong lên, biểu cảm nhìn không ra sự khác thường, anh nghiêng nửa người, đem một chén nước nóng đưa đến trước mặt cô, “Bên ngoài tuyết rơi, uống chút nước nóng”.

Bàn tay Dung Ân vốn dĩ đang buốt lạnh đông cứng, cầm lấy cốc nước, ngửa mặt uống vài

ngụm, Nam Dạ Tước nghiêng người nhìn, theo yết hầu Dung Ân đang phập

phồng nuốt xuống, nụ cười trên khóe miệng người đàn ông cũng ngày một

quỉ dị, không còn vẻ ôn hòa, sâu thẳm trong đôi mắt đã bắt đầu dậy sóng, mang theo sự nguy hiểm rợn ngợp, mỗi lúc một biểu hiện rõ ràng, anh

khoác tay lên bả vai Dung Ân, cố gắng siết chặt, “Cũng không đem trả hắn ta áo khoác, Ân Ân, cô càng ngày càng không xem tôi ra gì rồi”.

Một ngụm nước của Dung Ân ngưng đọng ở cổ họng, lúc này cô mới ý thức được, cô chưa đem trả lại áo cho Diêm Việt.

Vội vã ngẩng đầu, đã trông thấy Nam Dạ Tước đứng dậy, ngón tay ung dung cởi cà vạt, cởi khuy áo sơ mi, sau khi cởi áo xong xuôi ném xuống sàn nhà,

ngón tay di chuyển xuống thắt lưng, Dung Ân khuôn mặt bắt đầu nóng bừng, hô hấp gấp gáp, “Anh….định làm gì?”

Nam Dạ Tước khom hạ thắt

lưng, mạnh mẽ tóm lấy một cánh tay cô, “Phản ứng của cô bao giờ cũng

gượng gạo, Ân Ân, đêm nay, tôi sẽ dạy dỗ cô, như thế nào mới là nhiệt

tình”.

“Anh….” Dung Ân lập tức đứng dậy, đẩy mạnh Nam Dạ Tước, “Anh đã cho tôi uống cái gì?”

Toàn thân trở nên vô lực, động tác vừa rồi với Nam Dạ Tước chẳng hề hấn gì,

Nam Dạ Tước cười cợt nhả, nhưng trong đôi mắt, lại chất chứa tà ý sâu

xa, “Tôi muốn tốt với cô, cô không muốn, là


Polly po-cket