Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325762

Bình chọn: 9.00/10/576 lượt.

ớc xuống cầu thang.

“Ăn gì vậy?”

“Điểm tâm”.

Người đàn ông bước lại gần bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Dung Ân, xắn tay áo sơ mi lên vài tấc, “Cho tôi một bát”.

Dung Ân nghe lời anh nói, múc một bát cháo đưa tới trước mặt Nam Dạ Tước, “Anh không đi ăn ngoài sao?”

“Tôi thường xuyên ăn ở nhà”, người đàn ông quét mắt về phía Dung Ân nhận

thấy cô không tin, múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, vừa nuốt

xuống, liền chau mày, “Này, đây là cái gì, một chút mùi vị cũng không

có”.

“Đây là cháo chay”. Không hề nêm thêm muối hay hương liệu gì, hiển nhiên sẽ nhạt hoẹt.

Nam Dạ Tước đẩy bát cháo sang một bên, dường như rất bài xích loại khẩu vị

như vậy, anh cau chặt mày rồi đứng dậy, “Buổi tối chờ tôi về, chúng ta

đi ăn ngoài”.

“Bộ dạng tôi lúc này ra ngoài, chẳng khác nào dọa chết người”.

Nam Dạ Tước mặc âu phục may thủ công cao cấp màu đen tuyền, trên ngón tay

út là chiếc nhẫn xa xỉ chói mắt đắt tiền, “Vậy dọa chết bọn họ là được,

khuôn mặt này ít nhất còn một nửa có thể nhìn được”.

Người đàn

ông nói xong, vừa cười sảng khoái vừa bước đi, chính mình đã đánh cô,

khi cô ở đây, anh đã sai thư ký đi đến tiệm trang sức, tìm thấy một

chiếc dây chuyền rất vừa mắt, hẳn sẽ rất hợp với Dung Ân.

Lời

xin lỗi, anh không thể nói, hơn nữa một đấm đó là hướng về phía Diêm

Việt, anh đã hạ thủ tất sẽ rất mạnh tay, nhưng ngay lúc đó, là Dung Ân

lại tự mình ngăn cản.

Ăn xong bữa sáng, Dung Ân dọn dẹp qua loa, sau đó ngồi ở ghế sô pha xem tivi, tới tận buổi chiều, vì không chịu

đựng được sự buồn chán, cô mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Ngồi trên xe bus rất lâu mới đến được nghĩa trang.

Nơi này, Dung Ân vốn dĩ không biết, ngoài nghĩa trang, còn có một cánh rừng nhỏ, cô khom lưng đi vào, theo lối mòn quen thuộc, đi tới một gốc cây

long não.

Dưới tán cây, có một mô đất nhô lên, Dung Ân ngồi

xuống, nhổ cỏ dại xung quanh, ngay khi biết tin Diêm Việt không qua

khỏi, cô đã chuẩn bị mộ cho anh ở nơi đây, bên dưới bóng cây xanh mát,

an tịnh.

Ngày hôm nay, phần mộ này đã không còn cần nữa.

Sau khi nhổ sạch cỏ dại xung quang, Dung Ân ngồi xuống đất, trong lòng rõ

ràng rất bình tĩnh, sự sợ hãi cũng không hề gợn sóng, nhưng khi cô sờ

lên khuôn mặt của chính mình, nước mắt đã tuôn từng dòng theo hai gò má

rơi xuống không ngừng.

“Việt, em muốn được nói chuyện cùng anh…..”

Bầu trời ngoài vìa rừng đột nhiên trở nên sáng rực bất thường, những bông

tuyết xuyên qua tán cây xanh rì lưa thưa rơi xuống rồi yên vị trên vai

cô, sau một hồi lâu, chậm rãi tan biến, đọng lại như những giọt nước

không rõ hình thù lấm tấm.

“Tuyết rơi….”

Dung Ân ngẩng

đầu, những hạt tuyết, tựa như bông mềm mại nhẹ tễnh, khi rơi xuống, nhẹ

tựa lông hồng, cô trợn tròn hai mắt khi trông thấy một bóng người ở trên đỉnh đầu.

Cô cả kinh, ngay khi thu hồi động tác, Diêm Việt đã ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

“Ân Ân”, bàn tay to lớn của người đàn ông khóa trụ cổ tay Dung Ân, “Cùng anh ngồi lại đây một lát, được không?”

“Em có việc, em phải về trước”. Nơi này Diêm Việt không thể biết, anh ở đây lúc này chắc chắn là vì đang theo dõi cô.

“Lẽ nào anh không hơn nổi một phần mộ?” Diêm Việt còn sống, cô muốn đoạn

tuyệt, để thà rằng quay về đây trò chuyện cùng một phần mộ sơ sài.

Dung Ân nhất thời cảm thấy trống rỗng, anh rõ ràng còn sống, nhưng sự thân

thiết rốt cuộc vẫn không thể tìm lại. Cô không buông tay, đem túi xách

che đi một nửa khuôn mặt, rốt cuộc vẫn quyết định ngồi lại.

“Em quả nhiên rất xem trọng lời hứa hẹn giữa hai chúng ta”. Diêm Việt nhìn vào khoảng không vô định, chậm rãi nói ra từng chữ.

Dung Ân nhìn theo biểu cảm từ góc cạnh khuôn mặt anh, lời hứa hẹn, chỉ có hai người biết được, “Anh còn nhớ sao?”

“Tất nhiên”, Diêm Việt tay chống sang hai bên mạn sườn, nửa người trên

nghiêng về phía sau, ánh mắt thả vào xa xăm, giữa màn tuyết trắng xóa,

đôi mắt anh lại càng rực rỡ sáng lạn, “Hai người chúng ta, bất luận ai

là người đi trước, người còn lại sẽ chôn cất vợ hay chồng mình ở một nơi thanh tịnh nhất, nơi đó có hương thơm mát của cây long nhãn xanh rì bảo hộ….”

Dung Ân vội vàng quay mặt về hướng khác, nước mắt trực

chào khóe mi, vợ chồng, cách xưng hô đong đầy biết bao sự thân mật, nỗi

nghi ngờ trước đó, một lần nữa lại bị dao động, nếu như anh không phải

Diêm Việt, thì tại sao ngay cả những lời thề non hẹ biển của hai người

cũng nắm rõ từng câu từng chữ tới như vậy?

Trên tầng cao nhất

của Nghiêm Tước, Nam Dạ Tước đã gọi điện vài ba lần cho Dung Ân, nhưng

điện thoại cô để chế độ rung và được đặt trong túi xách, nên cô không hề biết, gọi điện về nhà, chỉ có tiếng trả lời điện thoại máy móc vang

lên, cũng không nghe được giọng nói ôn nhu của cô.

Vứt điện thoại lên bàn làm việc, tâm tình trở nên bực bội, người đàn ông cau chặt mi tâm, tựa người vào phía sau.

“Mẹ em, đã đỡ hơn chưa?”

Dung Ân khẽ thở dài, khóe miệng chua xót, hơi thở trượt dài mệt mỏi, “Việt,

là em có lỗi với anh trước, dù phải chịu sự trừng phạt cỡ nào em cũng

cam tâm, nhưng thật không ngờ, anh lại chuốc hết sự thù hận lên mẹ em”.

Kết quả như vậy, quả thậ


The Soda Pop