
người đàn ông vứt điếu thuốc trong tay, nghiêng mặt, đôi đồng tử đen láy sáng ngời vừa
lúc đối diện Dung Ân, “Tỉnh rồi?”
Cô vốn định né tránh, giả vờ ngủ cũng không được nữa, nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Mái tóc đen dài của cô vì trở mình mà buông xuống cạnh giường, Dung Ân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, “Trời còn chưa sáng sao?”
“Ngủ mơ sao, đã một ngày một đêm trôi qua”, Nam Dạ Tước đi đến nằm xuống bên cạnh Dung Ân, một tay đặt lên thắt lưng cô, kéo cô vào trong lồng ngực
mình, “Quả thật nhiệt tình như lửa, lửa còn cháy rất mãnh liệt”.
“Vì anh tức giận?” Dung Ân không nhúc nhích chỉ nằm yên, bên “Đã quá muộn rồi, tất cả đã không còn kịp nữa”
———
Cầm lọ thuốc tráo lại vị trí cũ, Hạ Phi Vũ rời khỏi phòng ngủ, cũng đóng cửa lại cẩn thận như nguyên trạng.
Trở về công ty, cuộc họp chỉ vừa mới bắt đầu, cô đem văn kiện cùng chìa
khóa giao lại cho Nam Dạ Tước, biểu cảm như chưa từng có chuyện gì xảy
ra, thản nhiên ngồi vào ghế ngồi đã sắp xếp.
Vẫn theo những thủ
tục máy móc, trước tiên, Nam Dạ Tước chủ trì cuộc họp giải quyết các vấn đề trọng điểm của công ty, sau đó là trưởng các bộ phận phòng ban báo
cáo tình hình vận hành và hoạt động.
Bên trong phòng họp rộng
lớn, ánh mặt trời sáng rực xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh trong suốt
thâm nhập từ trên đỉnh tòa nhà, Hạ Phi Vũ đang bày tỏ quan điểm và đối
sách, ngôn từ đúng chừng đúng mực mà thấu đáo, mỗi lời nói ra đều gãy
gọn, xúc tích, sắc mặt điềm tĩnh, lãnh đạm, nhưng không quá phô ra vẻ
lạnh lùng xa cách. Từ trong đôi đồng tử sáng ngời khí chất là sự tự tin
tràn đầy, sau khi kết thúc bài phát biểu, tiếng vỗ tay tán thưởng vang
lên giòn giã.
Hạ Phi Vũ mỉm cười khiêm tốn.
Buổi họp kết thúc, các nhân viên cấp cao lần lượt rời khỏi phòng, Nam Dạ Tước toan
rời đi, bắt gặp Hạ Phi Vũ đang thu xếp tài liệu, chuẩn bị rời đi.
“Phi Vũ….” Từ trên con người anh luôn mang theo một khí chất thu hút khác thường, khiến người đối diện không khỏi bị hấp dẫn.
“Tổng giám đốc còn việc gì cần ạ?” Đôi mắt cười long lanh rạng ngời, Hạ Phi Vũ có đủ tự tin, lại càng đủ thu hút.
“Sau khi tan ca chờ tôi”.
“Xin lỗi”, người phụ nữ cau chặt mi tâm, “Sau giờ làm tôi muốn về nhà”.
“Sau khi ăn cơm, tôi đưa cô về”.
“Nhưng….”, Hạ Phi Vũ nắm chặt tài liệu cầm trong tay, cô ngẩng đầu, ngữ điệu kìm
nén, “Hôm nay là ngày lễ tình nhân, tổng giám đốc, chúng ta cùng ăn hôm
khác không được sao.”
Nam Dạ Tước chần chờ, đôi mắt hẹp dài nheo lại, “Cô đã có bạn trai?”
Hạ Phi Vũ cười tự giễu, sự cô đơn trong mắt được thu hồi trọn vẹn vào mắt
Nam Dạ Tước, “Không phải, tôi chỉ thật không ngờ, có ngày tổng giám đốc
lại ngỏ lời mời tôi”.
Hai tay người đàn ông chống trên bàn làm
việc, anh ta bước đi thong thả đến chỗ người phụ nữ, một lực mạnh đè lên đôi vai cô, một lần nữa nhấn mạnh lại lời đề nghị vừa rồi, “Sau khi tan làm chờ tôi”.
Nói xong, ngay lập tức đi ra khỏi phòng họp. Hạ Phi Vũ ánh mắt sáng ngời rạng rỡ, khóe môi không nhịn được cong lên.
Nhà họ Diêm.
Bên trong biệt thự xa hoa, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, giống như sân
khấu đã hạ màn, không gian rơi vào tối tăm, mù mịt. Ở hoa viên, Diêm
Việt ngồi trên xích đu, trên người anh vận một bộ quần áo màu trắng, màu đơn sắc đơn điệu, vô hình khiến người ngoài nhìn vào không tránh khỏi
cảm giác bứt rứt từng hồi, Diêm Việt hai mắt nhắm nghiền, dù cho có
thanh âm của người bên cạnh truyền đến, cũng như vậy không mở mắt.
“Thiếu gia”, vú Lưu gọi anh, người đàn ông động mí mắt, “Con nên ăn chút gì đó thì hơn”.
“Vú Lưu”, Diêm Việt mở mắt, đôi mắt màu nâu lại càng tô đậm vẻ buồn bã, “Một số việc, là con đã làm sai phải không?”
Lần đầu tiên bắt gặp vẻ trầm ổn của anh, vú Lưu đối với anh trước nay vẫn
luôn ân hận vì chưa để tâm đến anh nhiều hơn, “Ngay khi cầm tay Dung Ân, ta đã biết đó là một đứa trẻ tốt bụng, khi Dung Ân qua thăm nhà, thật
sự ta đã rất vui, lão gia ngoài miệng nói là như vậy, nhưng trong lòng
ắt hẳn cũng đã thừa nhận”.
“Thật không ạ?” Diêm Việt không nhịn được hỏi lại.
“Ta nghĩ, con bé không làm sai gì cả, thiếu gia, con cũng nên điều tra kĩ
lưỡng lại xem sao, khi Diêm gia gặp sự cố, Ân Ân cũng đã thống khổ biết
bao nhiêu, tất cả ta đều đã chứng kiến…”, Diêm Việt nhất thời cảm thấy
hít thở khó khăn, cảm giác đau nhức từ trán truyền đến khắp khuôn mặt đã qua phẫu thuật, anh đau đớn đứng dậy, ngay lập tức khom lưng, ôm mặt,
“A….”.
“Thiếu gia!” Vú Lưu vội vã ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy hai cánh tay anh, “A, mặt của con….”
Cả ngày hôm nay, Dung Ân tâm tình không ngừng bất ổn, văn kiện xử lý sắp
xếp cũng lộn xộn, may sao hôm nay tâm trạng Hạ Phi Vũ đột nhiên dễ dãi
lại thường, cũng không khiển trách hay nhắc nhở. Mí mắt cô không ngừng
giật giật, cũng không biết có phải điềm gở hay không.
“Ân Ân,
hết giờ làm việc rồi”, Lý Hủy mỗi ngày đều giọng điệu vui vẻ như vậy
nhắc nhở cô giờ tan ca, nhận thấy nhân viên trong phòng cũng đã về gần
như hết, Lý Hủy lúc này mới lại gần Dung Ân, “Lễ tình nhân mà cậu không
định làm gì sao?”.
Cô thu xếp văn kiện, đường phố hôm nay tấp
nập một cách