
o rồi.
Dung Ân ăn mặc rất đơn giản, thân trên là chiếc áo lông màu trắng vả một chiếc áo da ôm kiểu ngắn, thân dưới là quần ống ôm màu đen, sau
khi tóc được chải vài cái rồi dùng dây buộc tóc buộc sau đầu, một đôi
bốt ôm dài đến đầu gối, cũng không trang điểm, cứ trực tiếp rửa mặt,
thoa chút kem dưỡng da lên thì ra cửa luôn.
Nam Dạ Tước lái xe rời khỏi Ngự Cảnh Uyển, tia nhìn của anh khỏi
rơi trên bên mặt của người phụ nữ, tinh thần như thế này, đúng là rất
giống với lúc anh gặp cô ở Cám Dỗ, luồng khí chất đó cũng hoàn toàn trở
lại. Dung Ân thắt dây an toàn, ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn hướng
cửa sổ.
Xe thể thao một mạch bay nhanh đến trường đua xe, đống lửa hai
bên đã được đốt lên, Dung Ân đối với nơi đây không hề xa lạ, lúc trước
Tư Cần chính là làm việc ở đây.
Nam Dạ Tước dừng xe ở phía ngoài cùng của đường đua, cuộc đua vẫn chưa bắt đầu, anh dẫn Dung Ân xuống xe, cách đó không xa, bên ngoài lan can bằng sắt vây lại đường đua tụ tập rất đông người, nhìn thấy hai
người, đã có tiếng vẫy gọi vang đến, “Tước thiếu, bên này….”
Xe đẹp, người đẹp, còn có sự sung sướng của tốc độ cực nhanh và
tiếng vỗ tay dày đặt, chẳng trách đàn ông đều thích loại kích thích này, nó thực sự có thể nhen nhóm sự phấn khích trong máu con người, khiến
cho nó sôi trào lên không giới hạn.
Dung Ân theo bên cạnh Nam Dạ Tước, người đẹp bên cạnh những người đàn ông không ai là không mang đầm siêu ngắn, áo ren hai dây, dáng
người nóng bỏng rực lửa, gương mặt trang điểm cũng cùng tông phối hợp
với xe đua, màu sắc đậm mà rực rỡ vô cùng. Đống lửa hai bên đang cháy
rực, hơi nóng tỏa ra đến mặt, đem đến cảm giác khiến người ta say mê
chìm đắm trong sự kích thích.
“Tước thiếu, đây là người tình mới hả?” người bên ngoài hình như
không biết Dung Ân, “Này, em gái, mặc nhiều vậy em có nóng không vậy?”
Cánh tay Nam Dạ Tước tự nhiên đặt trên vai Dung Ân, “Hôm nay cược gì vậy? Vẫn là quy tắc cũ phải không?”
Phục vụ ở đây đã đi đến bên cạnh xe của Nam Dạ Tước, lấy một
chiếc cặp da bên trong ra, liền dựa theo màu sắc của người đàn ông mở
ra, Dung Ân không khỏi nhìn qua, chỉ thấy trong cặp da những tập tiền
được xếp đầy ngay ngắn, sơ tính chút, cũng phải trên 1 triệu tệ. (đơn vị Trung Quốc là trăm vạn tệ).
Mọi người đem tiền cược bày trên bàn, có ánh mắt của một người
không khỏi liếc lên mặt Dung Ân, “Hôm nay chúng ta chơi thêm chút kích
thích đi, cược thêm một thứ thú vị khác nữa thế nào?”
Khóe miệng Nam Dạ Tước hơi câu lên, “Thứ gì?”
Cánh tay người đàn ông nọ ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, kéo kéo
áo ren hai dây chỉ có thể giữ lấy bộ ngực trên người cô gái, “Nếu như ai có thể dẫn đầu cán đích trước tiên, bạn gái của những người khác sẽ
phải cởi sạch sành sanh quần áo ra, thế nào?”
“Âu thiếu gia, anh thật háo sắc…..” bạn gái bên cạnh không khỏi trêu chọc.
Người đàn ông bên cạnh quay đầu lại nhéo nhẹ lên khuôn mặt cô
gái, “Cục cưng, em không phải chính là thích tính háo sắc của anh sao?
Nếu không sao thỏa mãn em được đây…..”
Bên cạnh, các bạn chơi còn lại đều cười ầm lên, Nam Dạ Tước nhướn cao chân mày, không tức giận ngược lại cười cười, “Muốn cởi đồ người
phụ nữ của tôi, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ tới, trừ tôi ra, ai dám đụng đến là tôi sẽ chặt móng vuốt của người đó, anh có hứng thú thử chút không?”
“Đừng để ý, đó không phải là chơi quá lớn rồi sao….” Âu thiếu gia chỉ là cười trừ, Nam Dạ Tước trước nay hào phóng, theo đuổi cũng là
kích thích, nhưng hôm nay người bạn gái dẫn đến hình như khác biệt, nếu
không đã đồng ý từ lâu rồi.
Bảo bối của cuộc đua xe đã cầm cờ đứng trên đường đua, Nam Dạ Tước nắm tay Dung Ân đi đến hướng xe đua.
Anh cài dây an toàn, quay đầu qua, khóe miệng mê hoặc giương lên, “Sợ không?”
Dung Ân ngồi nghiêm chỉnh, “Không sợ.”
Người đàn ông mở mui xe, khuỷu tay phải Dung Ân đặt trên của sổ
xe, ánh mắt cô liếc nhìn lên người của bảo bối cuộc đua ăn* mặc gợi cảm, ánh mắt cô không khỏi u mê, mắt dõi theo động tác tay múa máy một cách
thuần thục của cô gái, cô khép hờ đôi mắt, phảng phất thấy được lúc Tư
Cần quyến rũ lộng lẫy đang đứng đó.
*(Người vẫy cờ)
Xe đua đang khởi động, hình như là đã sắp đến đỉnh điểm, chỉ còn đợi một tiếng lệnh, thì sẽ dốc hết tốc lực phi ra.
Dung Ân cảm giác được cả thân người bị dồn về phía sau, gió mạnh
đập vào mặt thổi tới mắt cô mở không lên, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt
giống như là che kín mũi miệng cô, cánh tay Dung Ân nắm lấy thắt dây an
toàn, người bạn đồng hành của Nam Dạ Tước tiến lên trước, lúc qua khúc
cua, thủ pháp thuần thục, dạt ra ngoài một cái, Dung Ân không khỏi liên
tục thét lên chói tai, có loại ảo giác như là sắp bị văng ra khỏi cửa
xe.
“A……….”
Những nỗi buồn bực được đè nén trong lòng bấy lâu nay, hôm nay
đều nhân cơ hội này hét ra, cô cần phải phát tiết. Tốc độ xe Nam Dạ Tước cực nhanh, một trăm cây số, một trăm cây số không ngừng tăng lên. Mắt
Dung Ân nhìn con đường phía trước mặt hình như đều không phải thẳng nữa
rồi, mặt bị những cơn gió mạnh đánh đến đỏ lên, nước mắt cũng không tự
chủ được chảy ra ròng ròng.
Đường