Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324842

Bình chọn: 9.5.00/10/484 lượt.

lạnh trên trán cô rơi xuống.

“Em về bằng cách nào? ” Nam Dạ Tước tức giận xông lên hỏa khí, lông mày anh lạnh lùng, lời nói băng hàn hỏi. Tay phải Dung Ân chống trên cửa lớn, nửa người trên hơi cúi xuống, tóc ở hai bên ướt đẫm dính lên mặt.

Lúc này, Vương Linh cũng vừa bước xuống taxi từ cửa lớn hớt ha

hớt hải chạy vào trong, lúc nhìn thấy Dung Ân, trong lòng cũng nhẹ nhõm

chút, “Dung Tiểu thư, tôi đến bệnh viện không tìm thấy cô, tôi sợ chết

được.”

“Anh hỏi em, về bằng cách nào ?” Người đàn ông cao giọng, hỏi lại lần nữa.

Dung Ân cắn chặt môi dưới không mở miệng, cơ thể không chịu nổi

nữa, đang từ từ ngồi xổm xuống đất, Nam Dạ Tước khẽ thở dài, bàn tay ôm

lấy eo Dung Ân kéo cô đứng dậy, đưa ánh mắt lạnh thấu xương quét qua

Vương Linh , “Cô làm việc kiểu gì vậy? Có một người mà cũng đón không

xong.”

Vương Linh biết tính tình Nam Dạ Tước, cũng chẳng qua là nổi giận xong rồi thôi, cô cúi đầu xuống, “Xin lỗi, cậu chủ.”

“Không trách được cô ấy, là tôi tự về trước thôi.”

“Tinh thần em còn tốt lắm, phải không?” Người đàn ông ôm lấy eo

cô đứng lên, hai tay Dung Ân đè chặt vùng bụng, cảm giác choáng váng khi bị nhấc hướng lên trên cao làm cô hình như muốn nôn ra, “Anh bỏ ra, tôi có thể tự đi được.”

Bàn tay to của Nam Dạ Tước giữ chặt bên hông cô, Vương Linh ở bên cạnh cởi giày Dung Ân ra, giờ bộ dạng cô giống như đứa bé bị anh ôm lên lầu hai.

“Còn đau không?” Người đàn ông đang bước lên lầu, mắt không thèm liếc qua liền hỏi.

Dung Ân ngay cả sức để giãy giụa cũng không còn nữa, chỉ còn tựa

vào trước ngực người đàn ông, cánh mũi khép nhẹ, giọng nói cũng rất yếu

ớt, “đau.”

Giọng buồn buồn, là vì suy yếu, người khác nghe vào, thì ngược lại thấy giống như có chút làm nũng trong đó.

Khóe miệng của người đàn ông lạnh lùng bất giác cong lên một

chút, Nam Dạ Tước biết rõ hơn ai hết, anh không thể buông tay người phụ

nữ này xuống được, muốn cô bước ra một bước trước e là so với muốn lên

trời còn khó hơn, nếu việc buông tay anh không làm được, kiên trì đến

cuối cùng, thì việc chỉ có thể làm là chấp nhận thua cuộc.

Cái gì tàn phá, cái gì bức chết, đều chì là những câu sáo rỗng

đầu môi, Dung Ân ở trong tay anh, Nam Dạ Tước sẽ không chịu tổn thương

cô chút xíu nào.

Anh suy nghĩ một chút, phát giác ra bản thân chính là tự ngược, phụ nữ như thế nào không tìm, lại tự nhiên đi tìm cục đá này.

Đi đến phòng ngủ chính của lầu hai, anh nhẹ nhàng đặt Dung Ân

trên giường, rồi đắp chăn lên cho cô, cô yên lặng nằm trong chăn, không

hề động đậy. Nam Dạ Tước đi đến thư phòng lấy máy tính và mọi đồ đạc cần thiết mang qua, sau đó cũng cởi bỏ giầy lên giường, ngồi bên cạnh Dung

Ân bắt đầu làm việc.

Những ngón tay thon dài của anh thành thạo gõ lên bàn phím, chốc

chốc lại quay đầu nhìn xem cô ngủ có ngon không. Dung Ân trở mình một

cái, chân mày chau lại sau khi cảm giác được có nguồn nhiệt ở bên cạnh

từ từ giãn ra, đầu cô ở trên gối nhẹ nhàng cử động, mặt cô liền tựa vào

bên đùi Nam Dạ Tước, hoàn toàn ngủ một cách an tường.

Nghiêm Tước vừa mới thu hồi lại, Nam Dạ Tước tất nhiên có rất

nhiều việc phải làm, một tay anh chống cằm. Dung Ân ngủ bên cạnh chắc là thấy lạnh, đôi tay lạnh cóng của cô vắt qua đùi người đàn ông, làm như

nó là túi chườm nóng vậy, ôm vào trong lòng, sau khi co đầu gối lại thì

kẹp lấy bắp chân Nam Dạ Tước vào giữa hai đùi, cứ như vậy, quả thật là

ấm lên rất nhiều.

Ngủ cùng cô lâu như vậy, Nam Dạ Tước không biết là Dung Ân còn có những thói quen kì lạ như vậy, cô bây giờ cứ giống như gấu Koala đang

đu trên đùi anh, miệng hơi mở ra, cánh môi hồng hồng.

Nam Dạ Tước không nhúc nhích, đưa tay ra khẽ vuốt gương mặt cô,

ngón cái vuốt lên gò má mịn màn của Dung Ân, cô ưm nhẹ một tiếng, gương

mặt nhỏ nhắn cọ cọ vài cái trên đùi người đàn ông.

Cảm giác yên lòng này, khiến cho Nam Dạ tước quên đi nỗi kinh sợ

và tuyệt vọng lúc anh rơi vào trong tăm tối, anh đã làm cho sự thù hận

của Dung Ân đối với anh đổi lại thành sự hồi sinh của cô ấy, có lẽ, việc anh chết đi một lần, đây chính là cái giá của nó.

Giấc ngủ này, Dung Ân ngủ rất lâu, Vương Linh đã chuẩn bị xong

cơm trưa, giữa chừng có đến gõ cửa cô cũng không nghe thấy. Nam Dạ Tước

thấy cô ngủ an lành, Dung Ân lại ôm đùi anh không chịu buông, anh đành

để Vương Linh xuống ăn cơm một mình, còn anh thì ôm bụng đói ở lại bên

Dung Ân.

Khi tỉnh lại, mặt trời chiều đã ngã về phía tây, đã đến gần hoàng hôn.

Vị trí Ngự Cảnh Uyển, bất luận là nhìn mặt trời mọc hay mặt trời

lặn, đều rất tuyệt đẹp. Dung Ân ngáp ngắn ngáp dài mở mắt ra, ánh mặt

trời của hoàng hôn xuyên qua cửa sổ dưới đất đi vào, càng làm tăng thêm

hơi hám của sự lười nhát đang tản mạn, cô ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy

Nam Dạ Tước đang dựa vào đầu giường, hai tay đặt trên bàn phím máy tính

xách tay, đầu chân mày xoắn lại, giống như đang suy tư điều gì đó.

Khóe miệng tinh xảo đẹp mắt của người đàn ông kéo thành một

đường, càng làm cho môi anh có vẻ mỏng hơn, mũi rất thẳng, da mặt hiện

ra nhẵn nhụi rất khác với những người đàn ông khác. Nam Dạ Tước lại

không phá


XtGem Forum catalog