
với lúc bị hóc xương cá khá hơn nhiều.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Y tá liếc mắt nhìn hai người một cái, mở cửa phòng ra, những bệnh nhân
đang đợi bên ngoài liền lục đục đi vào, Nam Dạ Tước kéo tay Dung Ân lôi
cô ra ngoài, bàn tay nhỏ bé của cô yên bình nằm trong bàn tay to lớn của người đàn ông, mười ngón tay đan vào nhau, trong mắt người khác, như
thế nào cũng là một đôi trời sinh.
Trời đã khuya, đi ra ngoài
cổng bệnh viện, gió lạnh quất vào mặt, ánh mắt Nam Dạ Tước dường như
thanh thản không ít, tầm mắt anh không để lại dấu vết lướt qua hai bàn
tay đang đan vào nhau của hai người, Dung Ân không còn như lúc trước né
tránh nữa, ngón tay cô mượt màgiống như vỏ sò lộ ra khỏi lòng bàn tay
Nam Dạ Tước, người đàn ông cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô, khi sắp đi đến bậc thang, buông lỏng tay ra.
Cánh tay Dung Ân chỉ cảm
thấy bị buông xuống, sau đó, liền trống rỗng buông bên chân. Không có
hơi ấm của anh, gió lạnh bén nhọn liền từ tay áo cô thừa cơ chui vào,
Nam Dạ Tước đi ở phía trước, thân ảnh cao lớn bị đèn đường kéo ra một
đường rất dài, dọc đường đi Dung Ân đều bước theo bóng người của anh,
anh nhanh, cô cũng nhanh, anh chậm, cô cũngchậm. Cổ họng vẫn rất đau,
ngay cả thở cũng cảm thấy đau, giống như cô bây giờ vậy.
Hai
người lần lượt lên xe, Nam Dạ Tước không lập tức nổ máy, hai tay anh đặt trên tay lái, ngón trỏ gõ gõ vài cái, lúc này mới lái xe rời đi.
Bọn họ rất ít khi nói chuyện, cho dù là ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng vào buổi tối cũng không bao giờ nói chuyện.
Tin tức mấy ngày liên tiếp, đều là về tập đoàn Viễn Thiệp, tổng giám
đốc trước Trần Kiều bị nghi buôn lậu ma túy…hối lộ, cuối cùng bị kết án
tù chung thân.
Nam Dạ Tước dùng cách của anh để đưa Trần Kiều
vào tù, loại công bằng này đối với anh ta mà nói không hề xứng đáng,
Dung Ân ngồi trước TV, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mặc dù
thời gian đã lâu rồi, nhưng nghĩ kĩ lại, vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Diêm Việt đi rồi, giống như trước đây cô đỡ anh từ trên núi xuống vậy,
khi anh đi rất bình thản, đối với Diêm Việt mà nói, kí ức của anh mãi
mãi dừng lại ở đó, không tỉnh lại tốt hơn.
Rất nhiều chuyện đều như mây gió thoảng qua, nhưng mà Dung Ân và Nam Dạ Tước, vẫn trì trệ như trước.
Dung Ái cũng là từ chỗ A Nguyên hỏi nửa ngày mới tìm được Ngự Cảnh
Uyển, nơi này phong cảnh thanh nhã, đến ngay cả cô ta nhìn thấy cũng
phải thích. Nhấn chuông nửa ngày, mới có người ra mở cửa, cô ta chẳng
thèm chào hỏi liền không coi ai ra gì xông vào, tháo đôi giảy 10 phân
ra, Đổi lại đôi dép đi trong nhà của Dung Ân.
“A — cô là ai,
sao lại…” Vương Linh đuổi theo, lại không ngờ tới cô ta giơ túi xách ở
trong tay về phía cô, “Treo lên giúp tôi.”
“Cô làm cái gì vậy, nếu không đi ra ngoài tôi sẽ gọi người…”
Dung Ái xoay người, hai tay khoanh trước ngực, mắt cao ngạo nheo lại,
đôi môi đánh một lớp son tinh tế, đứng ở kia, nhìn chói mắt, “Cô gọi đi, trước khi gọi tốt nhất nên biết rõ tôi là ai, còn nữa tên tôi không
phải là ai, tôi là Dung ÁiÁi.”
Vương Linh không quan tâm là cái gì ai hay là Dung Ái. “Mời cô đi ra ngoài.”
Khóe mắt cô gái cong lên, cô ta từ thảm đi về phía cầu thang, Vương
Linh đã trở lại phòng khách gọi điện cho Nam Dạ Tước, “Alo, cậu chủ…”
Dung Ái đi lên cầu thang, bên này Vương Linh đang nói tình hình cho Nam Dạ Tước biết, “Cô ta nói, cô ta là Dung Ái.”
Nam Dạ Tước yên lặng một lát, “Tôi sẽ về ngay.”
Phòng ngủ trên tầng hai truyền đến âm thanh của TV, Dung Ân lấy vỏ gối
ra phơi nắng, cô mặc quần áo ở nhà màu hồng nhạt, mái tóc dài ở phía
sau, buộc đơn giản lại thành đuôi ngựa, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ
sát đất chiếu lên từng sợi tóc của Dung Ân, làm toàn thân cô tỏa ra một
loại cảm giác an tường. Dung Ái đi tới cửa, nhìn gương mặt nghiêng của
cô, liền nhận ra
Dung Ân thay drap, quay đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ nghênh ngang đứng ở cửa.
Cô liền đứng thẳng dậy, “Cô là ai?”
“Cô là ai?” vẻ mặt Dung Ái xấc láo, hai chân thon dài mặc một chiếc
quần tất màu đen tinh tế, mái tóc xoăn lọn to tạo nên sự gợi cảm không
phù hợp với lứa tuổi.
Vương Linh đã đuổi theo lên tầng hai, cô cẩn thận đi tới, “Vị tiểu thư này, ông chủ dặn cô xuống nhà chờ, anh ấy sẽ về ngay.”
Dung Ái dựa vào cửa không hề di chuyển, “Đây chẳng khác gì nhà tôi, vì
sao tôi phải xuống dưới chờ,” cô ta đứng dậy, đi đến trước mặt Dung Ân,
tầm mắt quan sát một lượt, A Nguyên nói không hề sai, Nam Dạ Tước quả
nhiên ở đây cùng cô ta, “Tôi hỏi cô,khi cô đem chiếc đĩa CD kia giao cho người khác, cảm thấy như thế nào?”
Dung Ân trợn tròn mắt lên,
quay mặt đi, thiếu chút nữa chạm vào mặt cô ta, mắt Dung Ái hiện lên ý
cười, ánh mắt cũng rất lạnh, tràn đầy khinh thường cùng lo lắng, “Đừng
tưởng rằng bây giờ anh ấy không làm gì cô, cô có thể thở phào nhẹ nhõm,
không đơn giản như thế đâu.”
Dung Ân cầm một góc chăn trong tay, “Cuộc điện thoại lần trước, là cô gọi?”
Cô gái sửng sốt, nhưng không hề phủ nhận, “Tôi chỉ cảnh cáo cô mà thôi, thật không ngờ lá gan của cô cũng lớn thật, còn dám ở lại đây, nếu
ngoan ngoãn rời đi, ít