
Ân.”
Nam Dạ Tước ngồi lại ghế, thần sắc chán nản, anh thử lấy một ánh mắt khác
để đánh giá Diêm Việt, quả nhiên người đàn ông trên giường bệnh này thật chói mắt, bất cứ ai cũng không thể so được với phong thái của anh, ngay cả Nam Dạ Tước cũng không được, “Vậy anh dựa vào cái gì cho là không có anh, cô ấy sẽ hạnh phúc?”
Dung Ân đối với Diêm Việt cố chấp, toàn bộ Nam Dạ Tước đều nhìn thấy ở trong mắt.
“Tôi không muốn làm liên lụy đến hạnh phúc của cô ấy…” Trần Kiều nói một câu rất đúng, hai năm, thời gian trôi qua, cái gì cũng thay đổi, “Điều quan trọng nhất, là để cho Ân Ân sống thật tốt…”
Anh cũng nghĩ đến, anh đi, cô nhất định sẽ thương tâm muốn chết mất?
Nam Dạ Tước không khỏi bị người đàn ông này làm cho cảm động, trong lòng,
cảm giác thật kì diệu, “Anh cần phải sống, ai hại anh, anh phải mở to
mắt mà nhìn thấy báo ứng của hắn.”
Mà Diêm Việt, không thích hợp nhất chính là với loại đấu tranh mờ ám này, “Tôi hi vọng Trần Kiều sẽ bị trừng phạt thích đáng, mặc kệ là thế nào, tôi tin tưởng vào
pháp luật..
Diêm Việt chưa kịp để lại lời nói khác, anh đi rất
nhanh, điều duy nhất anh cảm thấy tiếc nuối chính là trước khi ra đi
không được gặp Ân Ân.
Cho nên, mắt anh vẫn mở to, không có nhắm lại.
Nam Dạ Tước ngồi bên giường Diêm Việt thật lâu, tầm mắt anh dừng lại trên
mu bàn tay tím xanh của Diêm Việt, anh muốn cứu anh ta, cũng đã không
còn kịp rồi.
Cơ hội tiếp tục sống, là bị Trần Kiều phá hủy, cũng là do Diêm Việt tự mình buông tay.
Có lẽ, anh còn rất nhiều lời muốn nói với Dung Ân, nhưng không còn kịp
nữa, ông trời chỉ cho anh thời gian ngắn ngủi như vậy, anh tỉnh dậy,
thấy được Dung Ân cười, anh nên thấy tỏa mãn.
Anh không phải
không tin tưởng tình yêu lúc đó của bọn họ, chỉ là, anh không muốn làm
tình yêu này trở nên quá mệt mỏi, quá nặng nề.
Ân Ân của anh,
hẳn là nên sống dưới dự chở che của mặt trời, nhưng anh chỉ có thể nằm ở trong bóng tối này, không thể cho cô sự ấm áp.
Tin tưởng luật pháp?
Nam Dạ Tước muốn cười, lại phát hiện khóe miệng như thế nào cũng không
nhếch lên được, anh và Diêm Việt vốn không quen biết, thậm chí, là quan
hệ tình địch giương gươm nổ súng, người đàn ông đứng dậy, ánh mắt dừng
trên khuôn mặt bình yên của Diêm Việt.
Trong phòng bệnh, chỉ có hai người bọn họ, chuyện Trần Kiều hại chết Diêm Việt, trừ Nam Dạ Tước, ai cũng không biết.
Mặc dù anh không có đáp ứng yêu cầu của Diêm Việt, nhưng trong lòng Nam Dạ Tước biết, anh đã nhận lời.
Điều quan trọng nhất, là để cho Dung Ân sống thật tốt.
Sau đó, thâu tóm Viễn Thiệp, ngăn cản Trần Kiều, nếu dùng thủ đoạn lúc
trước của Nam Dạ Tước, anh muốn đùa chết Trần Kiều, không cần tốn thời
gian và sức lực. Nhưng mà, tầm mắt người đàn ông dừng lại trên đôi mắt
không thể nhắm lại của Diêm Việt, màu trà thuần khiết, như trước sáng
trong như ngọc lưu ly. Anh bỗng nhiên hiểu được sự kiên trì của Dung Ân, loại sáng ngời cùng tinh khiết như thế, anh hoàn toàn chưa từng thấy
qua..
Diêm Việt nói, anh tin tưởng pháp luật, để pháp luật trừng trị Trần Kiều.
Trong mắt Nam Dạ Tước lộ ra một loại đau thương ngấm ngầm chịu đựng, người
đàn ông quanh người tỏa ra ấm áp này, đến lúc chết vẫn còn kiên trì,
muốn dùng luật pháp để trừng trị Trần Kiều, mà không phải, cùng hắn ăn
miếng trả miếng, thậm chí Nam Dạ Tước cảm thấy, bất cứ thủ đoạn đen tối
nào, đối với hắn ta cũng là một loại bẩn thỉu.
Khi anh bước ra
khỏi cửa, anh liền phá lệ, Nam Dạ Tước tính toán để cho Trần Kiều có
chút thời gian, dùng pháp luật, đưa hắn đi.
Đẩy cửa phòng bệnh
ra, A Nguyên cùng Lí Hàng đang canh giữ bên ngoài, tầm mắt Nam Dạ Tước
bị chiếu rọi có chút mong lung, anh nâng cánh tay lên, lại cảm thấy toàn thân vô lực.
Diêm Việt cô độc nằm ở đó, hoàn hảo, lúc anh đi
không còn tối như mực như trước nữa, nhưng, anh cảm thấy rất trống rỗng, giống như là thiếu đi một đoạn trời gian tốt đẹp đã qua, anh còn ngây
ngô trong sân trường, dưới tán cây bạch quả vàng rượm.
Lại trở về lúc anh cùng với Ân Ân ở trên núi.
Lần đầu Nam Dạ Tước bỏ qua vẻ hung ác của mình, Diêm Việt là người khắc sâu trong đáy lòng Dung Ân, anh không muốn thừa nhận chính mình bị anh ta
làm cho rung động, nhưng, căn cứ vào việc anh làm, Nam Dạ Tước thực sự
không thể tìm được lí do để thuyết phục chính mình.
Hoặc là, anh muốn mượn tay mình, làm cho quá khứ của Dung Ân cùng Diêm Việt đặt dấu chấm hết.
Anh bắt đầu kế hoạch thâu tóm lại tập đoàn Viễn Thiệp, chuyện của Trần
Kiều, anh cũng âm thầm phái người điều tra, nhưng chuyện năm đó chết
không đối chứng, tất cả chuyện trong phòng bệnh, càng không có chứng cứ
nào có thể đưa ra.
Mà mấu chốt là Dung Ân, cho dù anh nói ra là Trần Kiều, cô cũng sẽ không tin.
Đa số bài báo đưa tin đều nhắm thẳng hung thủ chính là Nam Dạ Tước,
Dung Ân tuyệt vọng và bi quan chán đời khiến anh bắt đầu sợ hãi, khi từ
phòng bệnh của Diêm Việt đi ra, anh đã nghĩ sẽ đem toàn bộ chuyện nhận
lên người mình. Nam Dạ Tước tin rằng, anh sẽ nhanh chóng làm mọi chuyện
trở lại ban đầu, chỉ cần Dung Ân có thể qua khỏi cửa này, sau đó bọn họ, có thể tố