
vỗ vỗ tay cô, “Tước, con nằm ngủ ở phòng Ân Ân đi”.
“Mẹ —— ” Dung Ân vội vàng ngăn lại, “Anh ấy về nhà là được rồi, sẽ không ở tại nơi này .”
“Nhưng nó uống rượu, để cho lái xe thì không an toàn…”
“Thuê xe là được, ” Dung Ân ngẩng đầu, sắc mặt vô thần mà nhìn về Nam Dạ Tước, “Anh thuê xe đi, xe ngày mai lại đến lấy.”
“Ân Ân, ” mẹ Dung mặt lộ thương yêu, “cha mẹ Tước cũng không có ở tại
thành phố này, bây giờ gần sang năm mới một người nhiều vắng lạnh, rồi hãy nói phòng của con cũng là trống không, nó là lần đầu tiên tới nhà chúng ta, con cũng không nhìn một chút mấy giờ rồi…”
Mẹ Dung
đem Dung Ân quở trách , ánh mắt khác hướng Nam Dạ Tước, “Con ở đây đi,
đợi chút nữa ta liền đổi lại chăn đệm mới”.
“Không cần.”
Dung Ân cho là anh cự tuyệt, không nghĩ Nam Dạ Tước lại nói như thế, “Dù sao là Ân Ân ngủ qua, như vậy là tốt rồi.”
“Vậy được, ngươi xem chúng ta liền ba người, bằng không có thể cùng gia
đình khác như vậy chơi mạt chược, thời điểm năm nay, rõ ràng là rất
lạnh…”
“Mẹ, ” Dung Ân nhíu mày, cô không nghĩ tới mẹ Dung hứng trí như vậy, vốn là không muốn mang Nam Dạ Tước trở về , “Ba người
thì có chuyện gì thú vị?”
Đang nói, phía ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, “Bà Dung mở cửa, chúng ta tới chúc tết”.
“A, là bà Lưu bác.”
“Mẹ, con đi mở cửa”. Dung Ân lướt qua Nam Dạ Tước đi tới cửa, mới vừa mở ra, liền nhìn thấy những khuôn mặt nhiệt tình tới , “Ân Ân, nghe
dì Trương nói cháu mang bạn trai tới, chúng ta liền rủ nhau tới
xem… Ô ô, là đứa nhỏ này sao, lớn lên thật là đẹp trai a, so với nam
minh tinh đứa con gái gần nhà ta mê nhìn còn đẹp hơn, xem này ánh mắt, cái mũi lớn lên…”
Hàng xóm láng giềng chính là như vậy,
một cái so sánh với một cái nhiệt tình, Dung Ân đứng nguyên tại chỗ,
thấy mấy vị bác gái đem Nam Dạ Tước vây ở chính giữa, bác Lưu còn so
đo thân cao, “Đứa nhỏ này thật cao, so với ta cũng cao hơn ra nữa
người rồi, Bà Dung, Ân Ân nhà bà vóc dáng cũng không thấp, tương
lai sinh ra hài tử không phải là cao hơn sao?”
“Đó là dĩ nhiên rồi… ” Mẹ Dung tiếp lời, “Đúng rồi, các bà sao không chơi mạt chược?”
“Ba thiếu một a”,ánh mắt mấy bà hàng xóm chuyển hướng Nam Dạ Tước trên
người, “Cháu à, cháu biết chơi mạt chược chứ? “
“ Biết”
Nam Dạ Tước bộ mặt mỉm cười, bộ dáng này nếu là bị đám người Bùi
Lang nhìn thấy, không chừng có người cười đến rụng răng, “Biết một chút a”.
“Vậy là tốt rồi, tới ngồi chung một bàn đi”, bác Lưu dẫn đầu đề nghị, “Cái kia… bà Dung à, con gái nhà bà thật vất vả trở
lại một chuyến, hãy theo bà tâm sự một chút đi, bà đừng ngại,
chúng tôi liền ở bên trong phòng khách chơi, được không?”
“Được được, dĩ nhiên là được…”
Những người láng giềng này bình thường đối với mẹ chiếu cố không ít, mua thức ăn mua thức uống cũng là hỗ trợ mang lên cho, Dung Ân vẻ mặt
trong trẻo lạnh lùng mà liếc mắt Nam Dạ Tước, tự nhiên bất chợt nhìn các bà, liền mang theo mẹ vào phòng ngủ.
Chọn chỗ xong rồi ngồi xuống, bác Lưu cầm trong tay xúc xắc, “Con trai, chơi bao nhiêu đây?”
Nam Dạ Tước cũng không biết cách các bà bình thường chơi, rồi hãy nói
dựa theo quy tắc bọn Tử Lý chơi, lần đó không phải là chơi mấy vạn vài
chục vạn , “Tùy các bác đi”.
“Vậy thì… ” mấy người nhìn mắt nhau, “Hôm nay là lễ mừng năm mới, ta chơi lớn, mười đồng như thế nào đây?”
“Được a. ” Nam Dạ Tước mân lên cười, anh còn chưa bao giờ ở thời điểm lễ
mừng năm mới cùng nhiều người như vậy ở chung một chỗ.
Phía ngoài truyền đến thanh âm chà xát tê dại đặc biệt, rất ầm ĩ, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Dung Ân đem áo lông từ túi to trước mặt lấy ra, cho mẹ Dung mặc vào, cô
chọn số đo quả nhiên rất vừa người, “Mẹ, sau này những thứ áo bông kia
người đừng mặc nữa, áo lông mới ấm áp.”
“Mua nhiều như vậy a”, mẹ Dung sắc mặt vui mừng, Dung Ânbật điều hòa trong phòng ngủ, cho bà từng thứ mặc thử, “Ân Ân, lầu dưới có hàng xóm mới dọn đến, con
gái bà ta gả cho ông chồng giàu có, suốt ngày ở tiểu khu chúng ta
bên trong tỏ vẻ, bà ta còn nói một bộ y phục vài trăm đồng, lần trước
còn trước mặt nhiều người cười mẹ, nói mẹ chỉ có vài cái áo bông, nào
có a, mẹ có hai thùng áo bông cũng là thay phiên đổi lại”.
Người già đến một tuổi nhất định chính là như vậy, Dung Ân nghe, lỗ mũi liền
không khỏi ê ẩm, “Mẹ, con không phải là cho mẹ tiền sao? Mẹ tại sao
mua cho mình bộ y phục cũng không đành lòng chứ?”
“Mẹ không
có”, mẹ Dung mặc cái áo lông đó, yêu thích không buông tay, “Y phục
của ta đủ mặc, tại sao phải xài số tiền kia đi lãng phí”.
Bà
đã mang theo Dung Ân từ nhỏ, cuộc sống tiết kiệm đã quen, mặc dù
mẹ đối với mình rất hà khắc, nhưng là đối với con gái, cũng không
có hà tiện, sẽ không để cho cô lúc đi ra ngoài phải mất thể diện.
Dung Ân đem trong phòng đơn giản thu thập, y phục cho mẹ cũng cất trong
tủ, mẹ Dung đứng ở cửa, “Bên trong phòng khách rất lạnh, Tước mặc ít
như vậy, có thể hay không bị lạnh tới?”
“