Teya Salat
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326793

Bình chọn: 10.00/10/679 lượt.

chung một người phụ nữ, Tước nếu biết cô dơ bẩn như vậy… Sớm cũng đã không cần tới cô..A còn có, cô có nghe nói qua chưa, người chết không nhắm mắt không thể đầu thai chuyển thế, bọn họ ở khắp nơi oán khí rất nặng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, ăn không đủ no, mặc không đủ

ấm…”

Dung Ân trong tay nắm thật chặt áo lông, cô cả người không

ngừng run rẩy, bả vai vô lực mà tựa vào cửa phòng thay quần áo, hốc mắt

đã phiếm hồng.

“Haiz, đáng thương nhất đương nhiên vẫn là người chết, cô nhìn anh tôi xem, trước đây còn muốn vì con tiện nhân kia mà

chết sống, hiện tại không phải vẫn sống tốt đó sao? Dung Ân, cô cũng

giống vậy thôi, người đàn ông đó chết đi, tôi cũng không hề thấy cô đau

lòng, lại còn đi theo người khác ra ngoài dạo phố, không trách được Diêm Việt chết không nhắm mắt…” Ánh mắt Hạ Phi Vụ tàn độc, giật lấy áo lông

từ trong tay Dung Ân, “Cô cũng xứng mặc quần áo sao? Cô nên bị lột sạch

đồ ném ra ngoài đường lớn…”

Dung Ân nước mắt rơi đầy mặt, đẩy

mạnh Hạ Phi Vũ chạy ra ngoài. Phía sau, cô gái khóe miệng giương cười,

đắc ý tiến vào phòng thay quần áo. Nam Dạ Tước đứng phía xa cũng không có thấy Dung Ân thay quần áo. Cô

chạy đi rất vội, hai tay lau nước mắt, lúc chạy đến cửa cũng không liếc

nhìn anh một cái.

Nam Dạ Tước vội đuổi theo. Hai người phục vụ sợ run người “ A, tiên sinh, quần áo của ngài…”

Dung Ân liên tục đụng phải nhiều người, bên ngoài chen chúc không đi được, cô đi chưa được mấy bước đã bị Nam Dạ Tước giữ chặt cổ tay “Ân Ân, có

chuyện gì vậy?”

Đem cô kéo trở về để cô đối mặt với chính anh.

Vốn Nam Dạ Tước nghĩ rằng Dung Ân đã bình tĩnh trở lại, ít nhất là biết

cách kiềm chế cảm xúc, lại không nghĩ rằng cô lần nữa lại không kìm chế

được. Hai tay cô vung tới hướng anh. “Tại sao anh hại chết anh ấy? Tôi

thật sự hận anh. Nam Dạ Tước, tôi thật chưa bao giờ hận một người đến

như vậy, chưa từng có…”

Hai chân cô xụi lơ, Nam Dạ Tước vội ôm

lấy thắt lưng, đem cô nhấc lên. Dung Ân gối cằm lên vai người đàn ông,

tiếng khóc bi thương vô cùng. “Anh đem Diêm Việt trả lại cho tôi, hu

hu…”

Xung quanh, vốn là ngày lễ người qua lại tấp nập cũng đi

không đặng, lúc này nhất định đứng lại xem náo nhiệt. Mọi người chỉ trỏ, tụm 5 tụm 3 bàn tán.

“Biến, biến hết đi cho tôi!” Nam Dạ

Tước ôm chặt Dung Ân, cùng cô đau khổ, cùng cô náo loạn “Ai đứng lại

liếc mắt một cái tôi liền móc mắt kẻ đó, chết đi. Biến!”

Nhìn thấy cặp mắt lạnh lung mà hung ác kia, những người vây quanh lại xem sợ hãi. Có người tuy rằng bất mãn lại cũng không dám lớn tiếng, chỉ dám

nói nhỏ theo đám đông nhanh bước chân theo.

Dung Ân vung tay

vung chân đánh loạn, không bao lâu liền không còn sức lực. Cô mềm yếu,

tê liệt ngã vào trong ngực Nam Dạ Tước, hai cánh tay buông thỏng ở

thắt lưng anh, đầu ngẩng lên, tiếng khóc bi thương mà thê lương.

Quanh họ, thật náo nhiệt lẫn vui mừng nhưng bọn họ không hòa nhập được, thật

sự không vào được. Dung Ân không quên được chuyện Diêm Việt ra đi, càng không quên được chuyện Nam Dạ Tước rút hệ thống dinh dưỡng.

Bỗng nhiên, có người tò mò dừng chân quay đầu lại.

“Ân Ân” anh khẽ thở dài, sờ đỉnh đầu cô “Muốn đi về sao?”

Mới đi dạo phố được một nửa, cuối cùng vẫn phải quay trở về.

Nam Dạ Tước vốn định đắt Dung Ân đi ăn tối nhưng với bộ dạng này chỉ có thể gọi điện cho Vương Linh ở nhà chuẩn bị.

Anh còn để thư ký tăng ca suốt đêm đi đặt mua hàng tết, mà chủ yếu là chuẩn bị cho mẹ Dung Ân.

Bữa cơm tối năm cũ này, Nam Dạ Tước bảo Vương Linh ngồi xuống ăn cùng nhau. Dung Ân khẩu vị không tốt, động đũa vài cái rồi liền lên lầu.

Nam Dạ Tước đưa một bao lì xì tới tay cho Vương Linh. “Ngày mai là tới lễ

mừng năm mới rồi. Cô thu dọn về thăm gia đình, qua đầu năm tới lại

đến.”

“Cám ơn cậu chủ!”

Lễ mừng năm mới đến, chủ nhà

đều sẽ lì xì để lấy hên. Vương Linh liên tục cảm tạ. Tới khi cầm lên

cũng là một tệpp khá dày. “Cậu chủ, chỗ này nhiều quá!”

“Cầm đi, cô xứng đáng!” Nam Dạ Tước nghiêng đầu, nhìn bộ dạng Vương Linh quá đỗi vui mừng. Có đôi khi, người muốn vui vẻ thật sự thật quá dễ dàng, đáng tiếc anh muốn vui vẻ cùng Dung Ân, nhưng là tiền cũng không thể

mua được.

Bằng không anh khẳng định sẽ đem tất cả tiền để đổi lấy hạnh phúc cả đời cô.

Ngày hôm sau, Dung Ân thức dậy rất sớm, tắm rửa, sấy khô tóc rồi mới xuống lầu.

Trong phòng khách, đồ đạc này nọ đều là Nam Dạ Tước phân phó đi mua, bao gồm

cả áo lông hôm qua cô không mua được cùng cả kiện áo lông. Những thứ mua cho Dung Ân, Nam Dạ Tước chọn kích cỡ thật chính xác. Nhưng những thứ

chuẩn bị cho mẹ Dung thì đều là cả kiện, đồng thời mua vài cỡ khác

nhau.

Có áo lông, quần áo giữ ấm,Dung Ân chọn ra size của mẹ, đặt trong một cái gói to.

Mấy thứ này, là Dung Ân sớm muốn chuẩn bị cho mẹ, cô thấy may mắn, Nam Dạ Tước không chọn cách trực tiếp đưa tiền cho me cô.

Nam Dạ Tước thay một bộ âu phục màu trắng, cả người có vẻ hăng hái, tinh

thần rất tốt. Dung Ân cũng không trở về ngay, đầu tiên là đến mộ Tư Cần

và mộ bà cô ấy tế bái, chờ chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Lúc về đến nhà

cũng