Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326950

Bình chọn: 9.5.00/10/695 lượt.

n súp hải sản nóng, từng ngụm cho cô ăn.

“Thiếu gia, nếu không thì để tôi, ngài ăn cơm đi”

“Không cần.” Nam Dạ Tước kiên trì, anh gắp một khối cá, chọn phần trên

bụng không có xương cho cô ăn, đến trong tay anh, Dung Ân liền không hề

kiêng ăn nữa, anh gắp cái gì cô liền ăn cái nấy, dù sao cũng giống nhau, nhai ở trong miệng đều nhạt nhẽo vô vị.

Khi anh lần nữa đưa thức ăn tới, cô xoay đầu qua một bên, “ Tôi no rồi”

“Thiếu gia, tôi xới cơm cho ngài.” Vương Linh xoay người muốn đi vào phòng bếp.

“Không cần” Nam Dạ Tước kêu cô lại, “Cô cũng ngồi xuống ăn đi” anh vốn

cũng cảm thấy đói bụng, cầm lấy chiếc đũa rớt ở trên bàn ăn của Dung Ân, cùng với chén súp của cô, người đàn ông tự mình ăn. Anh ăn vẫn duy trì

bộ dạng tao nhã, Dung Ân hai chân bỏ xuống đất, chuẩn bị lên lầu.

Nam Dạ Tước cầm tay cô, bàn tay ẩm ướt bao vây lấy bàn tay lạnh băng của cô. “ Ngồi ở đây, chờ tôi một chút.”

Dung Ân đem tay của mình rút ra, cô dĩ nhiên sẽ không chờ anh, lúc lướt qua

Nam Dạ Tước, cô nghe được người đàn ông để đũa xuống, đứng dậy đẩy cái

ghế ra đi theo lên.

“Thiếu gia, ngài không ăn sao?” Vương Linh lấy bát đũa từ phòng bếp đi ra ngoài.

“Không ăn”

Nam Dạ Tước lên lầu, Dung Ân vào phòng ngủ chính, đi vài bước đến bên cạnh

cô, “ Ngày mốt chính là ngày tết ông Táo, tôi cùng em đi ra ngoài mua

vài thứ.”

Dung Ân đôi mắt sáng bóng, từ lúc Nam Dạ Tước trở về,

đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng anh, “Tôi không có gì muốn mua, anh

chịu thả tôi đi ra ngoài? Nam Dạ Tước, anh không sợ tôi đi kiện anh sao? Đem tội ác của anh công bố trước mặt mọi người.”

“Ân Ân, em cứ việc đi, tôi không nghĩ tới, em lại có ngày như thế này.” Nam Dạ Tước

mặt lạnh u ám, ánh mắt đông lại ở trên mặt cô, “Em chẳng lẽ không muốn

chuẩn bị một chút, trở về nhà mừng năm mới sao?”

Dung Ân ngẩng đầu, sắc mặt khó có thể tin, “Anh nói gì? Anh để cho tôi về nhà mừng năm mới?”

“Ừ”, người đàn ông nhẹ gật đầu, “Em là người phụ nữ của tôi, không phải nô lệ của tôi, ngày kia tôi cùng em đi mua đồ, ngày giao thừa, chúng ta về nhà.”

Chúng ta? Khóe mắt mới giương lên của Dung Ân sụp đi xuống, “ Nam Dạ Tước, anh muốn cùng tôi về nhà?”

“Đúng, một mình em có thể lo liệu được sao, hoặc là chúng ta cùng nhau

trở về, hoặc là chúng ta ở Ngự Cảnh Uyển mừng lễ năm mới.”

Dung Ân ngồi yên ở bên giường, sau một hồi, mới nghe được cô buồn bả nói, “Tôi có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi không?”

Nam Dạ Tước không có nói gì, đem điện thoại đi động của mình đưa tới, Dung

Ân vuốt ve cái điện thoại bóng loáng, sau một hồi do dự, mới đi đến

trong toilet. Cô mở vòi sen, sàn sạt tiếng nước chảy rất vang, cô không

muốn cho Nam Dạ Tước nghe được lúc cô cùng mẹ nói chuyện.

“Alô” Lúc bên kia nối được, mẹ Dung giống như là biết trước mở miệng “ Ân Ân, là con sao?”

“Mẹ…” tiếng nói cô khàn khàn, nước mắt tuông ra, “ Mẹ, người có khỏe không?”

“Đứa nhỏ này à— ” Mẹ Dung cũng khóc, “ con tại sao lâu như thế cũng

không có điện thoại, mẹ đã sốt ruột sắp điên, gần sang năm mới cũng

không thấy con trở lại, Ân Ân, có phải con xảy ra chuyện gì hay không?”

“Mẹ, con không sao” Dung Ân lau nước mắt, cô ngồi trên mặt đất lạnh như băng, đôi chân cong lên, “ Mẹ thân thể người có khỏe? Cô giúp việc kia

còn làm không?”

“ Ta rất khỏe, người giúp việc mẹ cho nghỉ việc rồi, mẹ hiện tại đã có thể tự bước đi rồi.”

“Mẹ!” Dung Ân vừa vội vừa tức, “Không phải để cô ấy chăm sóc mẹ sao? mẹ lại sợ tốn tiền có phải không? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, con phải làm sao

bây giờ…”

“ Đứa con ngốc, mẹ thực sự không có chuyện gì” Dung

mẹ biết cô sẽ phiền muộn “ một tháng vài ngàn mà, ở đây cái gì cũng rất

tốt, đúng rồi, Ân Ân, mẹ xem tin tức, Diêm gia xảy ra chuyện gì àh? Tại

sao Việt sống thực vật..”

Dung Ân hai mắt nhắm lại, trái tim

phát ra đau đớn quỳ thụp xuống, “ Mẹ, con muốn cùng mẹ nói chuyện một

chút, con nhớ mẹ lắm, chúng ta đừng nói chuyện khác được không?” cô

không muốn nghe đến tên Diêm Việt, lòng của cô đã bị xé rách rồi, chịu

không được 1 lần nữa tàn nhẫn hủy hoại.

“Được, mẹ không nói…”

mẹ Dung thanh âm nghẹn ngào, “Ân Ân, mẹ cũng nhớ con, vẫn không biết con ở đâu, thời khắc đến giao thừa, mọi nhà cũng náo nhiệt mà tụ họp ở

chung một chỗ, Ân Ân, con có trở về không?”

“Có, mẹ, con nhất

định trở về.” Dung Ân không chút nghĩ ngợi mà trả lời, “con ngày kia trở về, đến lúc đó cùng người làm sủi cảo…”

“ Có thật không?”mẹ Dung giọng nói vui mừng, “Tốt, mẹ đây phải đi chuẩn bị nhân sủi cảo..”

“ Mẹ, người đừng vội, con lúc trở về sẽ chuẩn bị, thân thể của người lại bất tiện.”

“ Đứa nhỏ ngốc, mẹ có thể nhờ hàng xóm mua hộ, bình thường mọi người không ít lần giúp ta chiếu cố đâu…”

Dung Ân cùng mẹ nói rất lâu, cuối cùng lúc cúp máy, Dung mẹ vẫn lưu luyến

không rời, dặn đi dặn lại nhất định phải trở về, Bọt nước bắn tung tóe

làm ướt ống quần của cô. Dung Ân lau khô nước mắt, không được phép khóc, mắt sưng thành như vậy, nếu đến lúc đó bị mẹ nhìn thấy, nhất định sẽ lo lắng.

Lúc đi ra ngoài, Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, cô đưa

điện thoại về phía anh, “ Ngày kia, tôi muốn về nhà, an


XtGem Forum catalog