XtGem Forum catalog
Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322212

Bình chọn: 7.5.00/10/221 lượt.

đọc tiểu thuyết võ hiệp."

Ôn Noãn cuộn tờ báo trong tay lại gõ vào đầu của anh. Thực ra cô cũng biết Trương Dực Chẩn khẩu thị tâm phi, nếu như anh thực sự thấy phiền thì sẽ tắt nguồn điện thoại, cô cũng chẳng dám gọi số phòng trọ quấy rầy giấc ngủ của những người khác.

Ông cụ bán báo cảm khái nhìn sang, "Tuổi trẻ thật tốt, đến tuổi như chúng ta ngay cả sức cãi nhau cũng không có."

"Ai nói?" Động tác của bà cụ vẫn mau lẹ, bà rút một tờ báo cuộn lại rồi đánh vào đầu ông, "Muốn già thì già một mình đi, đây còn rất trẻ, muốn cãi nhau thì đây sẵn lòng!"

Cỏ huân y chìm trong màu trời xế chiều, một bầy chim không biết tên bay quanh thành phố.

"Đây là lần thứ mấy em đến muộn rồi?" Trương Dực Chẩn đứng ngoài cửa Hán Giang Cấp trừng mắt nhìn Ôn Noãn đang cúi thấp đầu, "Ngay cả ăn cũng muộn, chẳng giống phong cách của em chút nào."

Sau khi mùa đông đến thì tần suất trễ hẹn của Ôn Noãn ngày một tăng, mỗi lần đều phải nhắc nhở cô mấy câu, lần nào cô cũng vô tội cúi thấp đầu, "Thời tiết rất lạnh, muốn ra ngoài cũng cần phải có dũng khí rất lớn."

Đáng bực nhất là mỗi lần trễ hẹn cô đều có biện pháp khiến anh vui, sau đó thì chẳng giải quyết được gì.

"Em đến muộn bao lâu?"

"Nửa tiếng." Anh đứng chờ ở ngoài cửa Hán Giang Cấp đã nửa tiếng.

"Thực xin lỗi, em không phải cố ý. Hơn nữa lý do em tới muộn là bởi vì em ra ngoài quá sớm." Ôn Noãn vừa lắc tay anh vừa nói.

Anh thở dài thật lâu, "Trời ạ, em học môn logic được ba tháng rồi mà còn nói được câu đầy mâu thuẫn như vậy?" Nếu như thầy Phương mà nghe thấy chắc chắn sẽ cảm khái n lần rằng gỗ mục không thể điêu.

"Hôm nay em đụng phải một sinh viên cũ đang hỏi đường, người đó để râu quai nón như mít tơ Mark với tóc dài như Kimura Takuya, rất khốc, anh cũng biết hai năm nay trường học chúng mình thay đổi rất nhiều, em thấy dù sao cũng ra cửa sớm nên xem việc giúp người làm niềm vui giúp người đó một lần, sau đó đi vòng vòng quên mất cả thời gian. Anh sẽ không giận chứ?" Trương Dực Chẩn rất có nguyên tắc về thời gian, trước giờ chưa từng trễ hẹn.

"Anh không giận, em cũng không cần phải tìm lý do." Lễ kỷ niệm 80 năm ngày thành lập trường đã cử hành xong trong mùa xuân, sinh viên cũ nên về thì đã về hết, bây giờ còn ai muốn về nữa, hơn nữa lại đụng phải Ôn Noãn.

"Không phải tìm cớ! Em nói thật mà. Em còn cố ý dẫn người đó đi thăm dãy lầu Toán học của mấy anh, tiếc là dãy lầu sắp hỏng ở đối diện cản tầm nhìn, nếu không thì còn có thể ngắm trời chiều."

May mà không thể ngắm, nếu không chỉ sợ anh phải đợi thêm nửa tiếng.

"Dù em muốn xem việc giúp người làm niềm vui thì cũng nên gửi tin nhắn báo cho anh biết, đằng này anh gọi tới em còn tắt máy."

Ôn Noãn là một người cực thích nhắn tin, mỗi ngày hòm thư của anh đều nhét đầy những tin nhắn khôi hài hoặc rùng rợn hay ấm áp. Nếu như khuya rồi mà anh vẫn chưa ngủ thì Ôn Noãn sẽ gửi tinh cảnh báo: đêm khuya rồi, đừng làm toán nữa, thức đêm có hại cho sức khỏe. Nhưng kết quả thường là bọn họ gửi tin nhắn trả lời tới lui dẫn tới mất ngủ.

Mỗi lần trời vừa tạnh mưa thì cô sẽ nhắc nhở: ngoài cửa sổ có cầu vồng.

Thực ra khi đó cầu vồng đã biến mất nhưng mỗi lần nhận được tin nhắn như vậy anh đều theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh thường cảnh cáo Ôn Noãn cẩn thận nhắn riết coi chừng khiến ngón tay lớn bằng cánh tay.

Thế mà cô còn đắc chí nói như vậy cũng có lợi, nếu như ngón tay tô to như cánh tay thì phải ăn biết bao nhiêu thịt cá mới bổ béo được như vậy?

Điện thoại di động rất tiện lợi, chỉ cần thanh toán phí tin nhắn hàng tháng thì có thể làm mọi thứ.

"A, người đó mượn điện thoại của em để gọi điện, kết quả dùng hết cục pin cuối cùng luôn." Cô muốn lục điện thoại lấy ra làm chứng nhưng lục hoài cũng không thấy, lúc này mới nhớ người nọ quên trả di động lại cho cô.

"Em biết rồi." Ôn Noãn uể oải mở bàn tay rỗng tuếch ra.

"Biết gì?"

"Biết anh định giáo huấn em chứ gì. Không nên dễ dàng tin lời người ta, rất dễ bị lừa." Cô tự nhéo lỗ tai của mình, "Có cần em vào nhà vệ sinh rửa lỗ tai rồi quay lại cung kính lắng nghe hay không?"

Tim của anh lập lức như chocolate gặp nóng rồi hòa tan ngay vào lòng bàn tay của Ôn Noãn.

Ôn Noãn kéo tay anh bước vào tiệm, "Đi thôi đi thôi, không ăn nữa thì muộn mất."

"Anh nhất định phải gọi món này, bao nhiêu đậu hủ." Ôn Noãn chỉ vào thực đơn, "Có liên quan tới số học nha."

Món đó được bưng lên cuối cùng, thế nhưng chỉ là đậu hủ da giòn rất bình thường, lớp da non giòn vàng óng ả, nhưng còn cái tên 'bao nhiêu' là sao?

"Tiểu thư, đây chính là món bao nhiêu đậu hủ của chúng tôi."

"Phải, đây chính là bao nhiêu khối hình." Phục vụ lễ phép giải thích, chỉ vào từng miếng đậu hủ được cắt thành hình chữ nhật, hình tròn cùng hình tam giác. "Mời hai vị dùng."

"Có hơi giống treo đều dê bán thịt chó." Ôn Noãn dở khóc dở cười.

Anh cũng cười, "Đây thì nhằm nhò gì, có một lần anh đi tiệm cơm gọi một món tên là Bích lãng hoàng hoa."

"Một cái tên đầy ý thơ."

Trương Dực Chẩn nói tiếp, "Gọi ăn thử, là một nồi canh cá hầm cúc."

Thì ra quạ trong thiên hạ đều đen .

Khung cảnh nơi này được trang trí t