
ỡn chơi.
"Chúng ta luôn một cặp có được không?"
Nhìn dây đồng hồ plastic có màu trái cây, bề mặt còn vẽ hoạt tiết nhân vật hoạt hình Nhật Bản, anh thấy đau đầu, "Kiểu này chỉ thích hợp học sinh cấp 2 đeo thôi."
Trên thực tế, sau khi anh tốt nghiệp tiểu học thì không dùng đồ có hình phim hoạt hình nữa.
"Nhưng em thấy rất đáng yêu."
Một tiếng trêu tức vọng đến, "Đừng làm khó hắn, nếu đeo cái đó thì e rằng Trương Dực Chẩn sẽ núp ở nhà không dám ra ngoài mất. Em có thể tưởng nổi cảnh Trần Dật Phi vẽ tranh theo phong cách manga không?"
Ôn Noãn ngước đầu, nhìn thấy Diệp Phỉ Dương đang đứng trước mặt mình, "Chị Diệp? Chị cũng đi dạo phố hả?"
Diệp Phỉ Dương gật đầu với cô, sau đó nhìn Trương Dực Chẩn, "Ngươi xấu xa lắm, mệt chúng ta là thanh mai trúc mã mà yêu đương cũng không thèm nói cho ta biết, ta phải nghe mấy đứa bạn trong lớp nói mới biết chuyện." Cô ôm vai Ôn Noãn, cười bất thiện, "Em gái, chị biết Trương Dực Chẩn nhiều năm rồi, nếu hắn dám bắt nạt em thì hãy đến tìm chị, chị nhất định mách cho em biết một số chuyện xấu hổ không dám phơi bày cho người khác xem của hắn hồi trước."
"Tớ có chuyện gì mà không dám phơi bày cho người khác xem." Anh nhíu mày.
Phỉ Dương chỉ chớp chớp mắt, "Bây giờ không thể nói. Ta sắp đi, không ở đây làm bóng đèn chướng mắt nữa, các ngươi chơi vui vẻ đi."
"Anh với chị Diệp quen nhau lâu rồi hả?"
"Ba của cậu ta là bạn tốt nhiều năm với ba của anh nên bọn anh đã quen nhau từ nhỏ."
"Em không biết chuyện này!" Miệng cô đầy mùi chua.
"Chẳng phải bây giờ biết rồi hả."
"Thanh mai trúc mã kiêm bạn cùng lớp, chẳng lẽ không nảy sinh tình cảm gì hả?"
"Nếu có thì còn tới lượt em sao?" Thì ra cô đang lo lắng chuyện này, "Ánh mắt của Phỉ Dương rất cao, anh chưa lọt nổi vào mắt của cậu ấy."
Đến cả Trương Dực Chẩn cũng thấy chướng mắt? Cô đã hiểu vì sao chị Dương đến bây giờ rồi mà vẫn chưa có bạn trai, là một người chủ nghĩa độc thân hoàn mỹ, "Vậy chị ấy thích kiểu con trai nào?" Chị Diệp vừa đẹp lại vừa có khí chất, không yêu đương thì thật lãng phí tài nguyên.
Trương Dực Chẩn nhún vai, "Hình như cậu ấy chỉ thích leo núi."
Dạo hết các gian hàng khắp sáu tầng trung tâm thương mại nhưng hai tay vẫn trống trơn, không biết nên mua thứ gì.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ dành hết thời gian để đi dạo các shop quần áo cùng thú bông. Nhưng không thể mua chuột Mickey hay búp bê làm quà tặng được.
"Dực Chẩn, anh cho em vài ý kiến đi. Mua rượu nho được không?"
"Công ty của ba anh làm xuất khẩu rượu nho, trong nhà có rất nhiều." Anh vịn vai cô, "Cần gì phải mua quà, thực ra chỉ cần em tới đó là được rồi, nói không chừng ba mẹ anh còn tặng em quà gặp mặt nữa đó."
Cô trừng mắt lườm anh, Trương Dực Chẩn chẳng hiểu cho sự hồi hộp của cô chút nào, "Lần đầu tiên tới nhà anh mà chẳng lẽ em chỉ mang theo hai "nải chuối tiêu" này?" Cô uốn uốn mười ngón tay thon dài.
"A, hay tặng hoa nhỉ." Cô đột nhiên có dự cảm.
Sao vừa rồi không nghĩ tới nhỉ, hoa hẳn là quà ra mắt tốt nhất.
"Nhưng mẹ anh dị ứng phấn hoa."
Lại không được? Thật sự khó phục vụ mà.
Ôn Noãn khụ một tiếng, "Em không bị dị ứng phấn hoa." Vì sao anh chưa bao giờ tặng cho em?
"Thực ra hôm qua anh có chuẩn bị một bó định tặng cho em."
"Thật hả? Hoa gì?" Cô vui mừng đeo theo hỏi.
"Anh cũng không rõ hoa đó tên gì nữa." Anh nhíu mày, khổ sở nghĩ không biết nên dùng tư thế nào để miêu tả, sau đó không nhanh không chậm nói, "Đại khái là phiến lá màu xanh, bông khá lớn, hình tròn, màu trắng hơi ngả vàng."
"Có rất nhiều hoa giống như vậy."
Quả nhiên cô quên ngay căng thẳng và cả việc mua quà, kéo tay anh xuống thang cuộn, "Chúng ta đi đến nhà của anh ngay đi."
Tới nhà của anh, cô chỉ kịp chào hỏi ngắn gọn xong thì Trương Dực Chẩn dẫn cô vào nhà bếp ngay.
"Ở đâu?"
Ôn Noãn nhìn theo ngón tay của anh -
Trên gạch men màu đỏ tía, là một búp bông cải tươi mới.
"Được lắm, anh lại gạt em!" Cô nhào tới muốn sáp là cà với anh nhưng lại bị ôm vào lòng.
Mẹ Trương ở phòng khách khó hiểu ngó vào bếp.
"Hai đứa nhỏ này muốn ăn cái gì thì nói cho mẹ biết, cần gì phải chạy vào phòng bếp làm gì?"
Ôn Noãn thoát khỏi vòng tay của Trương Dực Chẩn, cười hì hì, "Con xuống giúp nấu ăn."
"Con biết nấu ăn?" Mẹ Trương và Trương Dực Chẩn cùng kinh ngạc.
"Đương nhiên." Cô không chút do dự mà khoe khoang chút xíu ưu điểm của mình, "Đâu chỉ biết thôi, con làm rất thạo nữa!"
"Lần đầu tiên cháu đến nhà, sao lại để cháu phụ việc được chứ? Đi phòng khách xem tivi nói chuyện với nhau đi." Mẹ Trương trìu mến nói.
"Phải." Ba Trương cũng đến, phòng bếp vốn rộng rãi chợt nhồi nhét cả bốn người nên hơi chật chội. Sau đó ông thức thời sờ mũi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Cháu tên là Ôn Noãn đúng không? Đây là lần đầu tiên Dực Chẩn dẫn bạn gái về nhà."
Biết con trai muốn dắt bạn gái về nhà nên ông mặc kệ công việc mà bận rộn suốt cho tới trưa, quét dọn từ phòng khách đến sân thượng sạch sẽ tươm tất không nhiễm một hạt bụi. Nhưng sao không ai khen ông mà đứng hết ở chổ này nhỉ? [I'>(Emily: hahaha, thích ông pố này rồi).
"Không sao, con thích nấu ăn."