Old school Easter eggs.
Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322290

Bình chọn: 9.5.00/10/229 lượt.

ái cây nhưng anh mới nhấp một hớp thì thấy đã say.

Rượu không khiến anh say mà người khiến anh say.

"Lát nữa chúng ta làm gì?"

"Xế chiều này anh định đi phòng triển lãm công nghệ khoa học." Anh hơi chần chờ, thoạt nhìn Ôn Noãn không giống cô gái thích công nghệ khoa học. Còn anh thì cũng chẳng ngờ trưa nay mình lại bắt đầu yêu đương.

"Được, em đến thành phố lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được tới phòng triển lãm công nghệ khoa học đó, hôm nay phải thưởng thức mới được." Cô hăng hái nói.

Nhưng nghĩ lại cũng lạ, đâu có ai mới yêu nhau đã đi tới mấy chổ chẳng chút lãng mạn như phòng triển lãm khoa học chứ. Nhưng người trong cuộc thì chẳng thấy mâu thuẫn chút nào.

Vé vào cửa do Trương Dực Chẩn mua, xoát vé xong thì cô bỏ vào trong túi xách của mình.

"Em muốn sưu tầm vé vào cửa?"

"Em muốn sưu tầm vé vào cửa những nơi em đi cùng anh."

Anh nghĩ, nếu vậy thì sau này em có thể sưu tầm được rất nhiều.

Cô nhìn bảng giới thiệu bên cạnh, "Lần sau chúng ta đến thì mang theo thẻ sinh viên, có thể giảm 5%."

"Không cần đâu. Lần sau em đi mua vé đi. Với em thì không cần giấy tờ chứng mình thì người bán vé cũng sẽ bán giá dành cho học sinh."

Nét mặt của cô có vẻ ngây thơ giống học sinh phổ thông, nếu như để cô đi mua vé thì rất có thể bị nhận lầm là nữ sinh 16 tuổi yêu đương sớm.

"Anh ganh tị hả? Em vốn trẻ trung ngời ngợi như vậy lâu rồi, biết làm sao được?"

Thì ra khi con người đang yêu thì sẽ thấy thế giới này khác hẳn, đến cả bầu trời trong xanh hơn, sâu thẳm hơn. Gió thu lướt nhẹ, một vài khóm mây trắng điểm tô giữa bầu trời trong vắt, tất cả mọi sự vật sự việc đều hoàn mĩ vô khuyết.

Ôn Noãn nhón chân gồng mình nhảy lên, cố gắng hái chiếc lá hình quạt tựa như một lớp lụa vàng vướn trên nhánh cây ngân hạnh. Trương Dực Chẩn vịn vai cô rồi đưa tay hái một chiếc lá cho cô.

Thật hâm mộ, vóc người của anh cao quá chừng luôn.

"Oa, anh nói thử xem, tại sao trên thế giới này lại có một lá cây xinh đẹp như vậy?"

Cô đặt chiếc lá hình quạt ấy lên chóp mũi, nhắm mắt lắng nghe hương vị vàng ấm tươi mát của mùa thu. "Mùa thu đẹp quá, không hổ là mùa yêu đương."

"Sao lại có cách nói đó?" Gọi mùa thu là mùa thu hoạch thì còn tạm được, nhưng tại sao lại là mùa yêu đương?

"Từ đơn tiếng Anh của mùa thu gì?"

Anh đáp, "Fall."

"Đúng, fall in love fall, uổng cho anh thi tiếng Anh cấp 6 cao điểm quá mà ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng chẳng hiểu." Cô thích chí kiêu ngạo hất cái cằm nhỏ, "Cho nên em thích mùa thu nhất!"

"Tới mùa đông, nhất định em sẽ nói 'mùa đông rất có cảm giác', đến tháng năm thì em nhất định lại nói 'thích mùa xuân nhất' -" Anh đã hỏi thăm được thói quen của Ôn Noãn.

"Không được sao? Mỗi mùa đều có nét đẹp riêng." Ôn Noãn cười ngây ngất. Mùa đông đương nhiên cũng rất đẹp, giữa bầu trời hoàng hôn gió lạnh thổi, hai người cùng ôm nhau dạo trên con đường dòng người thưa thớt, cô có thể danh chính ngôn thuận lấy cớ sưởi ấm để nắm tay anh, nếu anh mặc áo khoác thì cô có thể núp trong đó.

Trương Dực Chẩn thả lỏng tấm lưng, vóc người cao ngất thích chí dựa lên cành cây, đọc lại một câu đã xem vào nhiều năm trước, "Xuân có trăm hoa, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết. Nếu lòng thảnh thơi không dính mắc, thời tiết nhân gian thảy tốt thôi."

Đây là một bài thơ kệ của thiền sư Vân Môn Tuệ Khai , tuy anh đã học thuộc bài thơ này lúc còn tiểu học nhưng đến hiện tại anh mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói "nhân gian thảy tốt thôi."

"Phải phải phải, ý của em là vậy đó." Trương Dực Chẩn thật lợi hại, đến thơ mà cũng có thể thuận miệng ngâm ra, còn bộc bạch được hết nổi lòng của cô.

Cô đột nhiên thấy tâm huyết dâng trào, "Trương Dực Chẩn, trên móc khóa của anh có phải có một cây dao gấp không, cho em mượn dùng một chút.

"Em muốn làm gì?" Không phải định mưu sát chồng chứ.

"Lát nữa sẽ biết." Ôn Noãn xoay lưng Trương Dực Chẩn lại, "Không cho phép anh nhìn lén."

Vài phút sau, cô trả móc khóa vào túi anh, sau đó giang ngón tay tạo thành hình thoi thu hút tầm mắt của anh.

Trên thân cây ngân hạnh màu nâu xám có một hàng chữ xiêu vẹo: Trương Dực Chẩn, em yêu anh.

Đó là do cô vừa dùng cây dao nhỏ của anh để khắc.

"Sao hả? Em biết anh sẽ cảm động không nói nên lời mà. Em có sáng ý chứ?" Cô đang đợi khen ngợi.

"Em phá hoại môi trường."

Anh nhanh chóng xoay người đi về phía dãy lầu hệ toán để che đấu khóe miệng đang mất tự chủ cong lên. Ôn Noãn làm mặt quỷ với bóng lưng của anh, thật là một gã đầu gỗ không hiểu phong tình mà. Oán hận đi theo sau lưng Trương Dực Chẩn, gồng sức giẫm thiệt mạnh lên bóng của anh, muốn giẫm anh thành từng mảnh vụn để xua tan cơn giận trong lòng.

Cô điền hết những ô để trống chưa trả lời cùng sửa xong những câu hỏi làm sai, "Trương Dực Chẩn, chủ nhật này anh có thời gian đi trung tâm điện máy với em không? Em muốn mua máy tính."

Trong học kỳ này có rất nhiều môn học yêu cầu giao luận văn với báo cáo, đương nhiên sinh viên có thể tới phòng máy tính để làm nhưng máy nhà trường thường hay khởi động lại còn cô thì luôn quên save nên rất hay nghẹn họng nhìn màn hình tối thui, bận rộn cả