
m bảo vệ à? Gia đình bác ấy ở đâu vậy Hùng?
- Hùng nghe bác kể, bác vô Sài Gòn cả chục năm nay để tìm người
thân nhưng chưa gặp. Chiều nào bác ấy cũng đi quanh quẩn mấy khu phố,
những công viên có nhiều người già ra đấy tập thể dục để tìm. Nhìn bác
ấy tội nghiệp lắm.
Tâm Lan trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi hắt ra tiếng thở dài thương
cho số phận của ba Tường. Cô nghĩ về ba đẻ của mình, ông ấy giờ đang ở
đâu?
Cô nằm ngay ngắn lên chiếc giường dành cho bệnh nhân đến khám, bên
cạnh là máy siêu âm. Màn hình máy siêu âm vẫn màu tối thui nhưng cô
không cản nổi việc mình đưa mắt nhìn về phía nó một cách chăm chú. Trần
Hùng nheo nheo mắt:
- Bình tĩnh! Bình tĩnh… Tâm Lan!
Cô cười gượng với Trần Hùng nhưng trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ
về đứa bé cùng nhịp tim đập thình thịch. Anh di cái đầu dò trên phần
bụng bôi đầy gel xúc tác và cho cô nghe nhịp đập tim thai. Âm thanh khá
lớn khiến lòng cô thêm rạo rực. Cứ thế, nước mắt cô ngân ngấn lưng
tròng…
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Trần Hùng chỉ cho cô thấy đứa bé xuất hiện trên màn hình. Đó là một
hình hài nhỏ xíu đang ngọ nguậy chân tay, chúng di chuyển tự do trong tử cung nhưng khoảng thời gian tới đây cô mới có thể cảm nhận được sự
chuyển động đó. Thai nhi dài mười hai centimet và nặng một trăm hai mươi mốt gam. Đã nhìn thấy cột sống, thậm chí Trần Hùng còn chỉ vào từng đốt sống để giúp cô quan sát rõ hơn. Mắt, môi, tai của em bé dần phát triển khiến gương mặt bước đầu có đường nét. Da của thai nhi rất mỏng, gần
như trong suốt. Phần gan bàn chân, gan bàn tay của em bé đã có những cơ
cấu da hình thành cho sự mẫn cảm của xúc giác… Anh còn cho cô biết tình
trạng về túi ối hay nội tạng và cơ quan sinh dục đang dần được hình
thành…
Tâm Lan nằm yên không nói gì nhưng trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Chúng giống hệt như lần đầu tiên cô mang thai bé Nguyên Thảo vậy: lạ lẫm mà thân quen, hồi hộp mà hạnh phúc, sung sướng nhưng cũng xen lẫn cả
phần âu lo sợ sệt.
Trần Hùng dừng lại việc chỉ trỏ chiếc que thủy tinh nhỏ trên màn hình vi tính. Anh nhìn Tâm Lan và nở một nụ cười thầm. Anh cũng im lặng. Cả
hai dường như đều muốn giữ lại những dòng suy nghĩ cho riêng mình.
Tâm Lan thở vội, cô chỉnh đốn lại quần áo rồi trở lại ghế ngồi. Trần
Hùng khuyên cô nên bình tĩnh và thoải mái. Anh xoay người về phía màn
hình vi tính và nhập những dữ liệu cần thiết.
- Sang tháng thứ năm là lần siêu âm thứ hai. Và kết quả siêu âm
lần này sẽ nói lên tất cả. Cậu đừng quá căng thẳng và lo lắng. Điều đó
chẳng hề tốt cho thai nhi chút nào.
- Ừ. Cám ơn Hùng. Mình sẽ còn làm phiền cậu trong thời gian tới.
Tâm Lan nhận một tập hồ sơ từ phía Trần Hùng. Trong đó có những bức
ảnh được in từ máy siêu âm, giấy xét nghiệm máu, giấy chứng nhận thai
sản và giấy tờ bảo hiểm. Cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Rời khỏi phòng khám, Tâm Lan gặp ba Tường đang đứng ở dưới chân cầu
thang. Trên tay ông Tường vẫn giữ hai phần cơm hộp và chai nước khoáng.
Nét mặt ông không có vẻ gì là khó chịu hay sốt sắng. Ông nhìn cô, lặng
thinh. Cô khom người và niềm nở:
- Con chào ba Tường. Con xin lỗi vì đã để ba Tường phải chờ bạn Hùng một lúc lâu.
- Không sao.
Ông xua bàn tay lên phía trước ra vẻ trách cô khách sáo. Cô chào ông Tường rồi quẹo vào ngay lối cầu thang kế bên.
Tâm Lan vừa cười tủm tỉm vừa nghĩ đến việc tối nay sẽ cùng bé Nguyên
Thảo đi mua sắm đồ. Thỉnh thoảng cô lại kéo he hé chiếc khóa của túi
xách để nhìn trộm vào tập hồ sơ bên trong. Những chi tiết nhỏ quẹt thành đường màu đen trắng chẳng mất đáng bao nhiêu thời gian để cô thuộc
chúng làu làu và ghi nhớ trong bộ não.
Và phía sau lưng, đang có người đi chung với cô trên con đường vàng ươm những vệt nắng.
Cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân khi Hoàng Minh đã có người đàn bà khác.
Sau buổi tiệc cưới của Hoàng Ngân, Tâm Lan và Hoàng Minh đã không còn gặp lại nhau cho tới ngày ra tòa.
Cuộc ly hôn của họ được diễn ra sau một khoảng thời gian rất nhanh kể từ khi Kiều Thanh trở về nước. Đám cưới giữa Kiều Thanh và Hoàng Minh
cũng đã được tổ chức nhanh chóng. Không có một giọt sâm banh nào, không
có chiếc bánh ga tô tình yêu thắp nến sáng lung linh, không có bài ca du dương, không có lấy một tiếng nhạc và càng không một nụ hôn nồng cháy…
chỉ có vài người đến dự và chứng kiến cuộc hôn nhân mới của chú rể Hoàng Minh và cô dâu Kiều Thanh. Bạn bè chẳng có ai… và tất nhiên thời gian
buổi lễ diễn ra cũng ngắn hơn rất rất nhiều so với ngày cưới của nhiều
năm về trước.
- Tòa tuyên bố, Bé Thảo vẫn do em nuôi. Xin anh và chị Kiều Thanh đừng đến gây phiền toái cho mẹ con em nữa.
- Ừ. – Giọng Hoàng Minh buồn và trầm hẳn. – Nhưng anh vẫn là ba của nó, anh có quyền được tới và đưa nó đi bất cứ lúc nào.
- Tốt thôi! – Giọng Tâm Lan ráo hoảnh, đôi mắt khô không còn một
giọt nước mắt. – Hãy nói cho em biết lúc nào anh tới đón con bé. Đừng để em cáu giận hay phải báo công an khi lầm tưởng là nó đã bị bắt cóc.
- Ừ. Anh hiểu. Anh sẽ để lại căn nhà cho em. Nếu có khó khăn gì thì hãy nói cho anh biết, đừng chịu đựng một mình.