
lấn át những ước muốn của trái tim…
Hoàng Minh sát đầu lại và hôn nhẹ lên trán cô. Giọng anh trầm hẳn xuống:
- Để anh mở cửa cổng.
Anh dắt tay cô bước vào trong sân nhà. Họ cùng đặt từng bước chân
chậm rãi lên những bậc hiên tối. Luồng gió đêm thổi tới bị chặn bởi
những gốc cây lớn và vườn hoa cạnh nhà. Một cảm giác ấm áp và dễ chịu
hơn như ve vuốt và quấn quýt lấy hai người.
Tâm Lan khom người xuống, tra chìa khóa vào ổ. Ổ khóa bị han gỉ, cô mím môi xoay mạnh cổ tay.
Hoàng Minh giúp cô mở cửa. Anh tìm ổ điện và nhấn công tắc ngay lối
cửa ra vào. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng anh. Những lớp bụi phủ lên bộ ghế sô pha hay mặt bàn kính khiến anh liên tưởng đến căn nhà bị bỏ hoang. Đến những chậu cây trang trí ở bệ cửa sổ với lớp đất khô
cằn rữa ra trông rõ từng vết rạn nứt.
Tâm Lan mở cửa sổ, gió ào vào thổi tung tấm ri-đô, cả mái tóc cô cũng xõa tung và bay lại phía sau để lộ một khoảng bờ vai trắng muốt. Chiếc
đầm trắng bay dán sát vào người cô tạo nên một vẻ mảnh mai, thanh khiết. Cô đứng lặng thinh, và không còn khóc.
Dường như bao nhiêu nước mắt đã cạn khô cả rồi.
Hoàng Minh tiến tới và ôm ghì lấy Tâm Lan từ phía sau. Cô né tránh
sang bên nhưng bàn tay anh đã kịp giữ lấy đôi vai gầy. Anh xoay người cô lại và đặt môi xuống gò má nhợt nhạt đã được gió hong khô những dòng
nước mắt. Đôi môi anh lướt qua đôi môi khô ráp đang cố mím chặt của cô.
Anh siết chặt vòng tay ôm, cố cuốn lấy đôi môi cô để tìm về sự ngọt ngào của ngày tháng cũ, để tưới những yêu thương tưởng chừng như không còn
nguyên vẹn.
Nhớ đêm trăng ngày nào, họ ao ước bờ môi mình được mềm lại bởi những
thương yêu, bởi những vòng tay ôm siết nồng nàn. Thì giờ đây, họ lại
hoang mang, sợ hãi, run rẩy… Liệu rồi cảm giác đắm say trong đêm nay có
vội vã bỏ đi khi bình minh ngày mai ập tới?
Cô đưa tay ôm lấy vòng eo Hoàng Minh. Anh đã từng là chồng cô và bây
giờ cũng thế. Vậy mà thời gian xa cách đã khiến cô có cảm giác như mình
bị chồng ruồng bỏ từ rất lâu. Cô lúng túng, cô run rẩy như kẻ đang vụng
trộm với người tình. Rất lâu sau, đôi môi cô mới dám hé mở đón nhận nụ
hôn nồng nàn ấy.
Tâm Lan ngước nhìn anh, đôi mắt nâu ngân ngấn nước làm cô hoảng sợ.
Anh cúi đầu hôn lên đuôi mắt cô, một giọt nước mắt đậu xuống chân mi
cong dài. Những ngón tay cô đưa lên chạm lấy khuôn mặt anh. Cô nhớ vầng
trán cao, sống mũi thẳng, những cọng râu lún phún đang nhô lên hay vài
cọng tóc khô đâm vào da cô nhồn nhột, ran rát. Nỗi nhớ về anh chưa bao
giờ dập tắt trong cô, niềm yêu thương hòa mình vào những khát khao mãnh
liệt cùng anh cũng chưa bao giờ vơi đi dù chỉ là thoáng qua trong ý
nghĩ.
Má anh dụi dụi nhẹ vào cổ cô, bàn tay anh giữ chặt hai bên vai cô.
Cái đụng chạm ngẫu nhiên vào khoảng vai để trần làm da cô chợt nóng
bừng, nhịp đập của trái tim như điên loạn. Cô buộc mình phải nhích người ra một chút rồi tách hẳn khỏi vòng tay ôm của anh. Cô cảm thấy khó thở
nên đã nhanh chân lẩn trốn về phía phòng ngủ. Giọng cô như thì thầm:
- Anh nghỉ sớm đi. Sáng mai chúng ta còn phải về ngoại đón
bé Nguyên Thảo nữa. Nếu không sẽ trễ mất buổi dự tiệc cưới của chị Hoàng Ngân.
Hoàng Minh gật đầu rồi đi theo sau Tâm Lan về phòng ngủ. Anh ngồi
xuống bên cạnh cô. Cô với tay mở nhạc, những bản tình ca lãng mạn và da
diết buồn. Cô đưa cái nhìn mệt mỏi về mọi thứ xung quanh. “Chiếc giường
này bao lâu rồi mới đón nhận hai chủ nhân của chúng quay trở lại?” –
Nghĩ tới đấy thôi, đôi mi cong vội vàng cụp xuống.
Anh hôn lên vầng trán thông minh của cô, lướt xuống cằm và môi hôn
đậu trên chiếc cổ trắng cao. Cô ngả vào vòng tay anh, nuốt nghẹn. Bởi
khứu giác của người phụ nữ mang bầu rất nhạy bén, nhất là trong hoàn
cảnh này, cô như mê mải tìm lại cảm giác đã bị đánh mất từ rất lâu.
Hoàng Minh cởi hẳn chiếc áo sơ mi rồi vắt lên chiếc ghế gỗ ngay cạnh
bàn trang điểm của Tâm Lan. Anh đỡ tấm lưng mảnh và đặt nhẹ người cô nằm xuống. Đôi tay anh lần kéo theo đường khóa váy, lớp váy bung đến đâu,
môi hôn anh lướt nhẹ tới đấy. Nụ hôn đầy rực lửa đam mê lướt dọc theo
đường cong cơ thể của người vợ. Hơi thở nóng hổi từ anh phả lên lớp da
tưởng chừng như mất hết cảm giác khiến Tâm Lan thoáng rùng mình. Những
ngón tay mơn man đôi vai trần, tới cơ thể ngọc ngà đầy sức sống, cho đến vùng bụng hơi nhô cao. Anh hơi sững người và nhìn Tâm Lan dò xét dưới
ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ. Đôi mắt cô vội lảng tránh và nhanh tay kéo
tấm chăn mềm phủ lên vùng bụng.
- Em có tin vui phải không, Tâm Lan? – Hoàng Minh ghé sát tai cô, thì thào hỏi.
- Em ba mươi rồi chứ ít à? Ngồi làm việc nhiều và lười vận động nên bụng chảy xệ chút thôi.
Tâm Lan tìm một lý do để đánh lừa anh. Anh lặng lẽ mỉm cười rồi gạt
tấm chăn mềm ra khỏi người cô, bàn tay anh bắt đầu mơn man lên những
vùng da thịt nhạy cảm thơm mát. Trong ngọn lửa yêu thương dữ dội qua
nhiều ngày nguội tắt, cô cũng chẳng kịp đẩy anh ra khỏi vòng tay khao
khát của mình…
Chưa bao giờ Tâm Lan trở nên như thế, một sự ham muốn dồn dập tràn
ngập cả cơ thể và tâm hồn cô. Cô muốn có anh trọn vẹn đêm na