
Kem trên
tay, bên trái một miếng, bên phải một miếng, luân phiên gặm. Hôm nay dù sao
cũng đã ăn nhiều rồi, ăn thêm một chút cũng chẳng sao, từ sau hôm giảm béo đến
giờ, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn kem, thèm không chịu nổi.
Ăn uống no nê xong, chúng tôi quay về thành phố. Trên đường
tôi đột nhiên cảm thấy đau bụng, càng lúc càng đau, rồi đau quằn quại, mồ hôi
vã ra như tắm. Chu Nhất Minh hơi hoảng. “Sao thế? Có phải em lại bị đau bụng
sinh lý không?”
“Không phải, vừa mới đau thôi. Ai da, sao lại đau thế này?”
Thấy tôi đau đến mức không chịu được, Chu Nhất Minh vội vàng
lái xe đến bệnh viện. Nửa đường tôi còn bị nôn nữa, bữa ăn vừa nãy coi như đi
tong, những thứ ở trong dạ dày nôn ra bằng sạch. Khi đến bệnh viện, do vừa đau
bụng vừa bị nôn nên người tôi nhũn như con chi chi, không còn chút sức lực. Chu
Nhất Minh vội vàng cõng tôi vào phòng cấp cứu, mệt quá thở hồng hộc.
Bác sĩ chẩn đoán: “Viêm dạ dày cấp. Vừa ăn quá nhiều phải
không?”
Tôi uể oải gật đầu một cách thảm hại, Chu Nhất Minh đứng bên
cạnh ngập ngừng nói thêm: “Là vì... bữa tối không kịp ăn đúng giờ, cô ấy đói
quá nên đã ăn vội, ăn nhiều hơn một chút.”
Bác sĩ khuyên nhủ: “Càng đói thì càng không được ăn nhiều,
ăn nhanh. Sao những kiến thức thông thường như thế mà cũng không biết?” Nói
xong, bác sĩ cẩn thận kê đơn thuốc rồi đưa cho Chu Nhất Minh. “Đi thanh toán
rồi lấy thuốc, sau đó vào phòng tiêm để tiêm.”
Vừa nghe nói đến tiêm tôi đã chết khiếp. “Tôi không tiêm
đâu, tôi sợ nhất là tiêm! Bác sĩ ơi, tôi uống thuốc thôi có được không?”
Bác sĩ nói: “Không được, vừa phải uống thuốc vừa phải tiêm.”
Trong phòng tiêm, khi cô y tá đang cẩn thận tìm ven để tiêm,
tôi vẫn lo lắng hỏi: “Cô y tá ơi, tiêm có đau không?”
Cô y tá trẻ nói vẻ khiêm tốn: “Tôi vừa mới vào viện thực
tập, có thể tiêm sẽ hơi đau. Nhưng cũng nhanh thôi, chị cố chịu một chút nhé!”
Tôi vừa nghe nói thế liền vội vàng phản đối: “Không được,
tôi không muốn cô tiêm, thay người, thay người!”
Tôi quay đầu lại nhìn một lượt các y tá khác trong phòng
tiêm, cuối cùng chọn ra một cô y tá trung tuổi đến tiêm cho mình. Tôi nghĩ càng
từng trải thì càng có kinh nghiệm, cô ấy tiêm chắc sẽ đỡ đau hơn mấy cô y tá
trẻ. Ai ngờ cô ấy vừa đâm kim tiêm xuống, tôi đã lập tức gào lên: “A... a...”
Cô y tá trung tuổi đó tiêm cho tôi xong thì từ tốn nói: “Tôi
làm y tá bao nhiêu năm nay nhưng tiêm không phải là sở trường của tôi, có điều
cô đã chọn thì tôi không còn cách nào khác.”
Cô y tá đó đã đi lâu rồi mà tôi vẫn thấy tức anh ách: “Đúng
là bị lừa, cái cô y tá đó toi công bao nhiêu năm làm y tá, tiêm mà cứ như đâm
người ta, đau chết đi được!”
Chu Nhất Minh còn cười trêu tôi: “Tiêm chứ có phải giết em
đâu, em hét to như thế, ai không biết cứ tưởng xảy ra án mạng rồi. Em cũng thật
là, bình thường gan lớn lắm cơ mà! Sao lại sợ chiếc kim nhỏ xíu như thế?”
“Thì có sao, minh tinh màn bạc nổi tiếng Thành Long, được
công nhận là nhân vật anh hùng, đóng phim hành động không cần phải có người
đóng thế, tưởng như chơi đùa với tính mạng, vậy mà vẫn sợ tiêm.”
“Được rồi, được rồi, em có lý.”
“Đương nhiên em có lý rồi. Chu Nhất Minh, anh còn dám nói
nữa! Hôm nay vì anh mà em phải vào bệnh viện đấy. Đều tại anh hại em!”
“Đúng đúng đúng, đều tại anh hại em, anh trai xin lỗi em,
được chưa?”
Chu Nhất Minh không tranh cãi với tôi nữa, tôi cũng chẳng còn
tâm trạng đâu mà đấu khẩu, tối nay tôi đã đủ thê thảm lắm rồi, toàn thân mệt
mỏi rã rời, tiêm xong mệt chỉ muốn ngủ. Trong phòng tiêm có hai hàng ghế và bốn
chiếc giường, dựa vào mức độ bệnh nhân nặng nhẹ để truyền dịch. Bốn chiếc
giường đều đã có người chiếm, tôi không có giường để ngủ, chỉ có thể dựa vào
vai Chu Nhất Minh ngủ một giấc. Đến tận khi truyền hết hai chai nước, anh ta
mới gọi tôi dậy: “Công chúa ngủ ơi, mau dậy đi, vai của bổn công tử bị em dựa
tê hết cả rồi.”
Chu Nhất Minh đưa tôi về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm.
Buổi chiều tan làm, trong đầu tôi còn hiện lên cảnh tượng lãng mạn của buổi hẹn
hò. Kết quả, buổi hẹn này lại khiến tôi thê thảm cực độ. Người chi chít vết
muỗi đốt, lại còn phải mang về nhà một túi thuốc bác sĩ kê nữa, chẳng khác gì
thương binh được đưa ra khỏi chiến trường.
Chu Nhất Minh tỏ ra rất xin lỗi và hứa sẽ đền cho tôi vào
một ngày khác.
7.
Nhờ phúc của Chu Nhất Minh mà tôi được nghỉ hai ngày ở nhà
dưỡng bệnh. Hai hôm nay, để chăm sóc cho cái dạ dày đáng thương của mình, tôi
chỉ được ăn những thức ăn lỏng, dễ tiêu. Vì thế dì Thạch ngày ngày nấu cháo
trắng cho tôi, chẳng có mùi vị gì, tôi nhăn nhó mặt mày cố húp.
Chu Nhất Minh đi làm vẫn tranh thủ thời gian gọi điện hỏi
thăm tôi: “Yên đại tiểu thư, dạ dày có dễ chịu hơn chút nào không?”
Tôi thở dài, nói: “Bị bệnh gì không bị lại bị đau dạ dày,
ngày nào cũng phải ăn cháo. Ăn đến mức em sắp chết đói rồi đây này.”
“Sao thế được? Có cháo rồi, không chết đói được đâu.”
“Cháo trắng đó thì có tác dụng gì! Loãng không khác gì nước,
Trư Bát Giới mà ăn như thế cũng sẽ gầy như Bạch Cốt Tinh thôi.”
“Bé bự, vậy thì em càng phải ăn