
hiểu rõ đó
đích thị là băng vệ sinh, vật dụng riêng tư thầm kín của con gái. Còn Chu Nhất
Minh khi nào mới hiểu rõ thì tôi không biết.
Nhưng tôi biết là về mặt này, anh ta cũng thiếu hiểu biết
như tôi. Còn nhớ hồi nhỏ, có lần nhân dịp năm mới, gia đình anh ta mời họ hàng
thân thích đến ăn cơm, vài chị lớn tuổi hơn bọn tôi cũng đến. Trẻ con đương
nhiên rất dễ thân nhau, chẳng mấy chốc đã cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Khi đó Chu
Nhất Minh cùng anh chị em họ của mình ở bên ngoài bắn pháo hoa, tôi cũng đi
theo góp vui. Đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Chu Nhất Minh gào lên:
“Không hay rồi, mông chị họ chảy máu! Mông chị họ chảy máu!”
Cái loa phóng thanh này hét lên làm cho đám trẻ con ở đó vô
cùng kinh hãi, còn người lớn thì dở khóc dở cười. Chị họ anh ta khi ấy sợ quá
khóc thét lên, về sau hiểu rõ ngọn ngành thì xấu hổ không biết giấu mặt vào
đâu, phải đến gần nửa năm ngại không để ý đến cậu em họ này.
Hôm đó bạn cũ ghé thăm khiến tôi cảm thấy không được thoải
mái. Đang là thời điểm giảm béo quyết liệt, cơ thể lại mất máu, toàn thân như
không còn chút sức lực, lại chóng mặt, đau bụng nữa, mồ hôi lạnh túa ra như
tắm. Tôi thấy mình không thể chịu được nữa, bèn nói với cô giáo Đồng một tiếng,
định xin nghỉ làm về nhà sớm. Cô ấy nhìn sắc mặt nhợt nhạt của tôi liền nhắc
nhở: “Đừng tự đi xe về nữa, gọi taxi mà về, hay là gọi cho bạn đến đón thì
hơn.”
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định gọi cho Chu Nhất Minh.
Mặc dù lúc này anh ta cũng đang đi làm, nhưng tôi nghĩ để anh ta xin nghỉ nửa
ngày đến đón tôi chắc không có vấn đề gì.
Chu Nhất Minh đồng ý ngay. Anh ta đi taxi đến trường mầm non
nhanh nhất có thể, vừa thấy tôi đã la lên: “Em làm sao thế? Mặt tái nhợt không
còn giọt máu thế kia.”
Anh ta đề nghị tôi không nên về nhà vội, đến viện kiểm tra
trước thì hơn. Đương nhiên tôi không đồng ý, kiên quyết đòi về thẳng nhà. Anh
ta vẫn một mực khuyên: “Hay cứ đi viện trước đã, sức khỏe không được tốt thì
nên đi kiểm tra sớm, có bệnh cũng dễ chữa hơn. Nghe lời anh trai đi, đến viện
khám trước nhé!”
Tôi thực sự bị anh ta làm ồn không thể chịu nổi liền buột
miệng thốt ra một câu: “Em không sao, chỉ là bệnh sinh lý của con gái thôi.”
Chu Nhất Minh im bặt, dở khóc dở cười nói: “Thế à... không
có chuyện gì là tốt rồi.”
Chu Nhất Minh đi con ngựa yêu quý của tôi về nhà. Tôi ngồi
đằng sau, toàn thân mềm nhũn, rất muốn dựa vào lưng anh ta. Anh ta tuy không
cao nhưng lại có tấm lưng chắc khỏe, dựa vào nhất định sẽ rất dễ chịu. Nhưng
tiếc là tôi chỉ dám nghĩ chứ không dám làm. Hành động thân mật kiểu ấy chỉ dành
cho những người yêu nhau, tôi lấy tư cách gì chứ? “Vô cớ xuất binh” thì không
được!
Khi đi ngang qua một siêu thị, tôi chợt nhớ ra ở nhà hết
băng vệ sinh, phải mua thêm hai gói mới đủ dùng, liền bảo Chu Nhất Minh dừng
xe. “Em phải vào mua ít đồ, anh đứng đây đợi em nhé!”
Anh ta liếc nhìn tôi, nở một nụ cười xảo quyệt. “Có phải em
mua khăn ăn cao cấp không?”
Anh ta còn nhấn mạnh “khăn ăn cao cấp” nữa chứ, nghe thấy
thế tôi hơi xấu hổ nhưng cũng không chịu thua. “Đúng thế, có cần mua hộ anh một
bịch để lau mồm không?”
“Hả... không cần đâu, em mua cho em là được rồi, anh không
có phúc tận hưởng.”
Tôi vào siêu thị mua băng vệ sinh, loại tôi vẫn dùng đang có
chương trình khuyến mãi, mua mười bịch trở lên sẽ được tặng một cái ô che nắng
rất đẹp. Tôi nghĩ thế cũng có lợi, dù sao vẫn phải dùng, chép miệng mua luôn
mười bịch còn được tặng thêm cái ô, cho băng vệ sinh vào đầy một giỏ rồi mang
ra quầy thu ngân thanh toán.
Thật sự vừa nãy nếu Chu Nhất Minh không nói đùa những câu
kiểu như “khăn ăn cao cấp” thì chắc tôi cũng ngại không dám mua nhiều như thế,
dù sao để anh ta nhìn thấy một túi băng vệ sinh to thế này cũng hơi xấu hổ.
Nhưng anh ta đã biết tôi vào mua cái gì rồi nên thấy không cần phải ngượng nữa.
Tôi xách một túi đầy băng vệ sinh đi ra, tuy được để trong
túi nylon nhưng vẫn nhìn thấy rõ. Chu Nhất Minh vừa nhìn thấy đã suýt ngất.
“Không phải chứ? Em mua làm gì lắm thế? Định đi buôn à?”
“Mặc kệ em!”
Tôi buộc túi băng vệ sinh ra phía trước xe rồi ra sau xe
ngồi để Chu Nhất Minh chở về. Cứ như thế, anh ta lái con ngựa quý của tôi, dưới
chân để một túi to băng vệ sinh, sau lưng chở tôi. Trên đường anh ta luôn miệng
kêu khổ: “Bé bự ơi, túi “khăn ăn cao cấp” của em sắp làm anh trai xấu hổ muốn
chết rồi!”
Mặc dù chê tôi làm anh ta mất mặt nhưng Chu Nhất Minh vẫn
chở tôi về nhà. Trong nhà không có ai, bố tôi sau khi về hưu cứ chiều đến lại
ra khu sinh hoạt cộng đồng chơi cờ, còn dì Thạch thích đi chơi mạt chược. Tôi
không còn chút sức lực nào nữa, bụng lại đau quằn quại, liền đi thẳng vào phòng
nằm.
Chu Nhất Minh bước vào theo. “Em sao rồi? Vẫn khó chịu lắm
à?”
Tôi uể oải trả lời anh ta: “Đau bụng.”
“Đau bụng!” Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đau quá thì
anh sẽ đi mua thuốc cho em. Đó là thuốc giảm đau, lần trước bị đau răng, anh
uống thấy đỡ hẳn nhưng không biết em có dùng được không.”
Tôi nghe nói có thể giảm đau thì đương nhiên đồng ý, thật sự
là