
dùng những lời lẽ ấm áp, dịu dàng nhất nói với anh ta: “Chu Nhất Minh, người ta
đi mệt quá, mệt quá rồi đây này!”
Tôi làm nũng, anh ta tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Em... Sao em
lại nói như thế?”
“Em nói thế thì có vấn đề gì?”
“Đương nhiên là có vấn đề rồi, với tính cách của em, em sẽ
nói: “Chu Nhất Minh, em đi mệt gần chết rồi đây này” mới đúng chứ! Sao lại học
theo mấy cái bộ phim Đài Loan nói ỏn à ỏn ẻn “người ta mệt quá mệt quá” như
thế? Em nói xem, người ta là ai? Anh trai nghe mà suýt nổi da gà đây này.”
Đấy xem xem, hai người quá thân thiết, tôi có muốn làm nũng
một chút cũng không xong. Từ nhỏ đến lớn, trước mặt anh ta, tôi chưa từng tỏ ra
mềm mại như nước bao giờ, bây giờ có muốn làm bộ dịu dàng, anh ta cũng thấy
không quen, thiếu chút nữa còn khiến anh ta nổi hết cả da gà lên nữa.
Tôi tức giận. Chu Nhất Minh anh đúng là đồ ngốc! Bản tiểu
thư muốn đối tốt với anh một chút mà anh cũng không cảm nhận được! Vậy cứ đợi
đấy, cô nương đây sẽ tiếp tục làm thịt anh!
Phía trước là một cửa hàng thời trang nữ, đồ ở đây không rẻ
chút nào, bình thường tôi và Điền Tịnh chỉ vào ngắm nghía chứ không dám mua,
trừ khi họ giảm giá. Nhưng bây giờ đang là đầu hè, toàn mẫu mã mới, không hề
giảm giá. Bình thường tôi cũng không vào đâu nhưng bây giờ thì mặc kệ, dù sao
cũng có công tử đi cùng trả tiền, tôi tự tin tiến vào bên trong.
Tiện tay với một chiếc váy nhìn cũng thuận mắt mang đi thử.
Tôi diện đồ mới đi ra, cô nhân viên bán hàng hết lời khen ngợi: “Cô mặc chiếc
váy này rất đẹp!”
Đẹp cái gì mà đẹp! Chiếc váy may theo phong cách Hàn Quốc
này tôi mặc trông chẳng khác gì váy bà bầu. Chu Nhất Minh ngó tôi một cái rồi
không thèm nhìn nữa, chăm chăm nhìn một cô gái xinh đẹp, thon thả từ phòng thay
đồ bên cạnh bước ra. Cô ta mặc một chiếc áo màu sắc rực rỡ kết hợp với chiếc
quần short denim cao bồi, trông rất bắt mắt. Cái tên trời đánh kia nhìn không
chớp mắt, chỉ thiếu chảy nước miếng nữa thôi.
Tôi càng tức điên, bạn trai mình lại chăm chú nhìn cô gái
khác, tôi mặc kệ là đang ở đâu, vội vàng thay quần áo rồi lôi anh ta ra ngoài,
quên luôn cả ý định ban đầu “giết” chết anh ta.p>
Anh ta vẫn không thôi quay đầu lại, còn cảm thán: “Cô gái đó
người đẹp thật đấy!”
“Đừng nhìn nữa, đẹp như thế thì không đến lượt anh đâu!”
“Gái đẹp không nhìn thì phí, không đến lượt thì cũng được
nhìn cho đã mắt.”
Tôi dở khóc dở cười: “Chu Nhất Minh, anh đừng quên bây giờ
anh đang là bạn trai của em đấy nhé! Trước mặt em mà anh còn trắng trợn ngắm
gái đẹp như thế, anh không giữ thể diện cho em à?”
Chu Nhất Minh gõ một cái vào đầu, nói: “Quên mất, quên mất,
tự nhiên lại quên mất! Xin lỗi nhé, Bé bự, à không... bạn gái, bạn gái!”
Tôi dở khóc dở cười. Bạn thân hai mươi mấy năm trời, bây giờ
chuyển thành mối quan hệ yêu đương, đừng nói Chu Nhất Minh, đến tôi cũng thấy
khó mà thay đổi ngay được! Không biết đến bao giờ mới thích ứng được với vai
trò mới đây?
Vấn đề của tôi chỉ có thể tìm Điền Tịnh nhờ giúp đỡ. Cô ấy
nghĩ nát óc cuối cùng đưa ra một chủ ý, bảo chúng tôi phải nhanh chóng có những
đụng chạm về thể xác. Nam nữ yêu nhau, nếu có những cử chỉ ôm hôn thân mật thì
tự nhiên sẽ có cảm giác khác biệt.
Cùng Chu Nhất Minh ôm hôn thắm thiết? Tôi vẫn chưa chuẩn bị
tâm lý để có thể làm được việc này. Đặc biệt lại là cố tình làm chuyện đó thì
tôi càng thấy lúng túng, không cần nghĩ nhiều liền từ chối thẳng thừng.
Tôi không nghĩ được cách nào tốt hơn thì Chu Nhất Minh lại
nghĩ ra một ý tưởng mới. Anh ta gọi cho tôi: “Bạn gái, tối nay đi xem phim nhé!
Anh đã đặt chỗ ở phòng chiếu phim dành cho các cặp đôi rồi, chẳng phải chúng ta
cần nuôi dưỡng tình cảm sao?”
Đó là một ý tưởng hay! Nói tóm lại, tất cả những nơi có liên
quan đến hai người yêu nhau thì chúng tôi đều nên đi, không sợ không cảm hóa
được bầu không khí đó!
Rạp chiếu phim hai đứa đã đi không biết bao nhiêu lần nhưng
phòng dành riêng cho các cặp đôi thì đây là lần đầu tiên ghé qua. Chỗ ngồi
trong phòng rất rộng, chiếc sofa có thể ngồi vừa ba người, hai người ngồi cứ
thấy trống trống. Phải trái trước sau đều là những cặp đôi vô cùng thân mật,
đầu sát đầu, vai kề vai, ngồi ôm nhau. Dường như chỉ có mỗi tôi và Chu Nhất
Minh ngồi ngay ngắn xem phim, tôi không dựa vào anh ta, anh ta cũng chẳng ôm
tôi, chúng tôi mười ngón tay dính đầy dầu mỡ cầm cổ vịt gặm, tận hưởng mùi vị
thơm ngon của nó. Hai đứa vừa xem phim vừa gặm cổ vịt, một đôi ở hàng ghế trước
lại vừa xem phim vừa “gặm” má nhau, “gặm” còn nồng nhiệt hơn cả chúng tôi.
Trong phòng chiếu phim tối thui vốn không nhìn thấy gì, chỉ
là bọn họ càng “gặm” càng hăng hái, đến mức phát ra tiếng khiến tôi vừa xem
phim vừa tò mò nhìn. Thầm nghĩ đôi này cũng thật là... dù gì cũng là chốn công
cộng, đèn có tối đến mấy nhưng âm thanh phát ra như thế, người khác không chú ý
mới lạ!
Chu Nhất Minh cũng nghểnh cổ ngó mấy lần rồi quay sang
thì thầm với tôi: “Nhìn hai đứa kia trẻ quá, chắc nhiều nhất cũng chỉ mười bảy,
mười tám thôi.”
Là giáo viên, lại là giáo viên mầm non, tôi không thở dài