
ế cũng tốt hơn cho mọi người, còn hơn sau này xảy ra chuyện.
Tuy những lời
hiệu trưởng nói rất có lý nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm ức, tan làm, tôi vác đầy
một bụng tức về nhà, cơm cũng chẳng buồn ăn.
Đang chán nản thì
Chu Nhất Minh và Điền Tịnh sánh bước tìm đến cửa. Không đợi bọn họ nói rõ mục
đích đến, tôi đã giáng đòn phủ đầu: “Đến đúng lúc lắm, em đang định tìm người
chơi mạt chược.”
“Ba người làm sao
chơi được?”
“Thích đánh thế
nào thì đánh, chúng ta tự đặt ra quy tắc chơi.”
Bàn mạt chược
được mở ra, quân bài cũng được xếp vào vị trí. Tôi vạn phần ngang ngạnh. Hễ ai
dám cản quân bài của tôi, tôi lập tức trợn ngược mắt. “Hôm nay tâm trạng của
chị không được tốt, ai dám thắng tiền của chị là chị lấy mạng đấy!”
Điền Tịnh luôn
miệng kêu khổ: “Lần trước anh Nhất Minh tâm trạng không tốt, mình đã phải cống
cho anh ấy bao nhiêu tiền, giờ đến chị Phiên Phi tâm trạng không tốt, ví tiền
của mình sắp gặp họa rồi!”
“Mình biết, chẳng
phải hai người đến an ủi mình sao? Không cần dùng những lời hoa mỹ, chót lưỡi
đầu môi làm gì, cứ cống cho mình thật nhiều tiền là niềm an ủi lớn nhất rồi!”
Chơi suốt cả buổi
tối, tôi thắng được bao nhiêu tiền, vui quá cười không khép miệng lại được.
Chu Nhất Minh,
mặt đầy đau khổ, nói: “Lần trước anh thắng được ít tiền thì hôm nay nôn cả vốn
lẫn lãi ra cũng chưa đủ, tiền lương tháng này coi như cống cho em hết còn gì
nữa. Mẹ kiếp, Bé bự, em thật nhẫn tâm!”
Tôi nghĩ đi nghĩ
lại thấy lương tâm cũng hơi cắn rứt, liền đem một nửa số tiền thắng được của
Chu Nhất Minh trả lại cho anh ta. Chuyện lần này, tôi không hoàn toàn rơi vào
cạm bẫy ngọt ngào của Sở Vân Phi không thể không kể đến công lao của anh Nhất
Minh! Nếu không có anh ta, tôi đã bị ma đưa lối quỷ dẫn đường theo Sở Vân Phi
về nhà anh ta, theo anh ta lên giường rồi.
Nếu hai người yêu
thương nhau thật lòng, lên giường cùng nhau thì không nói làm gì, đằng này tên
khôn đó chỉ thích tình dục chứ không muốn nói đến tình yêu, tôi thật sự sẽ rất
hối hận nếu đã đồng ý lên giường với anh ta.
Chu Nhất Minh mặt
mày hớn hở. “Bé bự đúng là có lương tâm, không uổng công anh trai yêu quý em.”
Điền Tịnh không
chịu cảnh tôi nhất bên trọng, nhất bên khinh, bắt tôi phải trả lại một nửa số
tiền cho cô ấy. Tôi không đồng ý, cô ấy liền tỏ ra vô cùng thần bí nói: “Trả
lại tiền cho mình, mình sẽ nói cho cậu biết chuyện này, hay lắm! Lúc đầu định
đến kể cho cậu nghe, ai ngờ vừa bước vào cửa lại bị cậu lôi vào chơi mạt chược
nên mình quên mất.”
Nghe nói có
chuyện vui, tính hiếu kỳ của tôi liền trỗi dậy, tôi còn có thể có chuyện vui gì
nữa? Điền Tịnh đút tiền vào ví, kể tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe.
Thì ra một đồng
nghiệp của Điền Tịnh có chị gái làm ở Đài truyền hình thành phố. Năm nay đang
thịnh hành trào lưu tổ chức các buổi gặp mặt, giao lưu. Đài truyền hình thành
phố cũng thuận theo tình thế, tổ chức một chương trình gặp mặt, giao lưu có tên
“Nào cùng hẹn hò!” và chị ấy là người chủ trì. Những tiết mục như thế này tổ
chức trong thành phố nhỏ không thể náo nhiệt bằng ở đài truyền hình trung ương,
khách đến đăng ký tham gia cũng hạn chế nên chị ấy đã kêu gọi mọi người tìm hộ
các đối tượng phù hợp để tham gia, cứ thế dây cà ra dây muống đến tai Điền
Tịnh, cô ấy nghĩ ngay đến tôi.
“Cậu thấy thế
nào, Yên Phiên Phi? Có muốn xuất hiện trên truyền hình không? Bọn họ tổ
chức chương trình này rất sinh động, những người tham gia không phải ngồi trong
phòng thu, hỏi câu nào trả lời câu ấy một cách tẻ nhạt mà được đến những nơi có
phong cảnh lãng mạn, vừa chơi vừa ghi hình. Tất cả chi phí đều do nhà tổ chức
tài trợ, cậu vừa được ăn chơi miễn phí thỏa thích, vừa được xuất hiện trên
truyền hình, lại còn có cơ hội tìm hiểu đối tượng nữa. Một công đôi, ba việc
còn gì!”
Nghe cũng hấp dẫn
đấy! Gặp mặt chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là được lên truyền hình. Những kẻ
thường dân như tôi bao giờ mới có cơ hội lên truyền hình thế này chứ? Chiếc ti
vi màu ở nhà toàn chiếu hình ảnh của người khác, thật chẳng công bằng tí nào!
Nếu một lúc nào
đấy hình ảnh của mình cũng được xuất hiện trên ấy thì hay biết mấy!
Tôi nóng lòng
muốn thử nhưng đôi lúc lại thấy không đủ can đảm. chưa từng lên truyền hình bao
giờ, tôi sợ mình sẽ tỏ ra cứng nhắc, không tự nhiên trước ống kính, hoặc không
cẩn thận một chút lại lòi mặt xấu thì bẽ mặt. Hơn nữa, chương trình tổ chức
trong thành phố, nhỡ bị người quen bắt gặp thì xấu hổ lắm.
“Điền Tịnh, cậu
có đi không? Cậu đi thì mình mới đi.” Tôi muốn kiếm thêm lòng can đảm.
“Mình đi làm gì? Mình có bạn trai rồi. Nếu Đỗ Uy biết mình
tham gia chương trình này, anh ấy lại nghĩ mình thay lòng đổi dạ.”
“Mình không dám đi một mình đâu.” Tôi thường tỏ ra không sợ
trời sợ đất thế thôi, chứ nghĩ đến chuyện lên truyền hình là tôi cảm thấy rất
căng thẳng.
“Cậu đúng là chẳng được cái tích sự gì!” Điền Tịnh tỏ ra
thất vọng.
Chu Nhất Minh ở bên cạnh lại bồi thêm một câu: “Có cần khách
mời nam không? Nếu cần thì đăng ký cho anh trai một suất.”
Tôi mừng như bắt được vàng. “Đúng