
vui
mừng khôn xiết!
Chưa đến gần mười một giờ đêm thì Sở Vân Phi lái xe đưa tôi
về nhà. Xe dừng lại ở dưới tầng lầu, tôi mở cửa, định xuống xe thì đột nhiên Sở
Vân Phi nhoài người, nhanh như chớp hôn vào má tôi một cái rồi nói: “Ngủ ngon
nhé!”
Đôi môi mềm mại của anh ấy áp lên má tôi, một nụ hôn rất nhẹ
nhưng lại khiến toàn thân tôi như bị điện giật, tê dại đến mức ngồi ngây ra một
lúc không phản ứng gì.
Sở Vân Phi cũng nhận ra điều đó, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
“Sao thế, chưa có ai hôn em bao giờ à?”
Đương nhiên không phải chưa từng có ai hôn tôi, ít nhất ngày
bé cũng có bố mẹ tôi. Còn sau khi lớn lên, đúng là chưa có người đàn ông nào
hôn tôi. Nhưng vẻ mặt của anh ấy khiến tôi hiểu ra rằng một cô gái hai mươi lăm
tuổi chưa bao giờ hôn là một việc không thể tưởng tượng nổi, vội vàng phủ nhận:
“Ai bảo thế, đương nhiên là có người hôn em rồi!”
Như thế cũng không tính là nói dối, tôi thực sự đã từng được
hôn, hồi nhỏ bố mẹ vẫn thường hôn tôi đấy thôi!<>
Sở Vân Phi mỉm cười tự cho mình là đã hiểu. “Ngày trước em
đã từng thân mật với bạn trai, nhất định là anh ta phải không?”
Tôi không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, liền vội
vàng xuống xe lên nhà. Sau khi vào trong nhà, tôi vẫn thấy phảng phất hương vị
của nụ hôn vừa nãy. Khi đôi môi áp lên má, chỉ cảm thấy tê tê nhưng lại có thể
khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh rất lâu, rất lâu.
Sau khi tôi và Sở Vân Phi bắt đầu hẹn hò, đến trường đưa đón
con, Sở Vân Khiết thấy tôi đều tỏ ra rất thân mật, cũng không gọi tôi là cô
giáo Yên nữa, mà gọi thẳng tên: “Phiên Phi, em và Vân Phi nhà chị đã yêu nhau
rồi, vậy chúng ta là người một nhà. Đào Đào có em chăm sóc, chị thấy rất yên
tâm!”
Khi tôi và Sở Vân Phi còn chưa yêu nhau, tôi vốn chẳng ngược
đãi Đào Đào, huống hồ bây giờ chúng tôi đã có mối quan hệ yêu đương, “yêu chim
yêu cả lồng”, tất nhiên sẽ quan tâm đến thằng bé hơn.
Đứa trẻ này có khá nhiều tật xấu khiến người khác không
thích nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, có điểm khó ưa,
nhưng cũng có điểm thật dễ thương, nếu dành nhiều tâm huyết để uốn nắn những
thói hư tật xấu của thằng bé thì dần dần nó sẽ trở thành một đứa trẻ ngoan.
Tôi thành tâm như vậy, Đào Đào cũng không khiến tôi thất
vọng, nó càng ngày càng lễ phép và đáng yêu. Sở Vân Khiết rất vui, nhất định
kéo tôi đến nhà cô ấy ăn cơm. Trong bữa ăn, cô ấy đối với tôi rất thật lòng,
nhà họ Sở chỉ có mỗi Sở Vân Phi là con trai, bố mẹ cô ấy rất muốn Sở Vân Phi
sớm lấy vợ sinh con, anh ấy đã từng yêu vài cô nhưng không có kết quả gì nên
gia đình rất lo lắng.
“Phiên Phi, bạn gái trước của Vân Phi chị đã gặp rồi, tuy
xinh đẹp hơn em nhưng để làm vợ thì tuyệt đối không thích hợp bằng em. Nói thật
lòng, chị rất muốn em trở thành em dâu chị. Hôm đó về nhà mẹ đẻ, chị đã kể cho
bố mẹ nghe, họ cũng rất muốn được gặp em, khi nào bảo Vân Phi chính thức đưa em
về nhà ăn cơm đi!”
Đã từng có kinh nghiệm đến nhà Đới Thời Phi thăm bố mẹ anh
ta nên tôi không hề cảm thấy lo lắng khi bước chân đến nhà họ Sở chào hỏi. Tôi
biết mình có “tướng phúc hậu”, lại thêm cái “tướng nhiều con” nên chắc chắn các
bậc tiền bối sẽ thích. Hơn nữa, ông bà Sở cũng giống bố mẹ Đới Thời Phi, đều
muốn con trai mình mau chóng lấy vợ, sinh con. Cứ tình hình này, tôi và Sở Vân
Phi tận hưởng giai đoạn yêu đương thêm một thời gian nữa, không chừng sang năm
sẽ tiến tới hôn nhân ấy chứ!
Suy nghĩ này không phải không có cơ sở, bởi vì Sở Vân Phi
chủ động bày tỏ tình cảm với tôi, không giống như Đới Thời Phi, từ đầu đến cuối
đều là tôi yêu đơn phương. Tôi nghĩ nếu không có gì đột biến thì tôi và Sở Vân
Phi yêu nhau rồi lấy nhau là việc hết sức bình thường, theo đúng quỹ đạo tự
nhiên.
Đúng rồi, tên của Sở Vân Phi cũng có chữ “phi”, có thể anh
ấy mới đúng là một nửa của tôi, số mệnh đã sắp đặt người ấy sẽ sát cánh bên
tôi.
Càng nghĩ càng thấy thú vị!
Tuy nhiên, Sở Vân Phi lại không muốn vội vàng đưa tôi về ra
mắt bố mẹ, lý do là nếu họ nhìn thấy bạn gái của anh ấy thì ngay lập tức sẽ bắt
anh ấy lấy vợ, sinh con, mà anh ấy lại không muốn kết hôn sớm. Anh ấy vẫn còn
trẻ, sự nghiệp cũng chỉ mới bắt đầu, không sức đâu lo cho gia đình nhỏ của mình
được.
“Phiên Phi, em có thể thông cảm với anh không?”
Tôi còn có thể nói được gì? Nói không thông cảm chắc? Đương
nhiên không thể. Hơn nữa, chúng tôi chỉ mới tìm hiểu không lâu, bây giờ đã bàn
đến chuyện kết hôn thì e rằng hơi sớm. Thôi được, hai người cứ tìm hiểu thêm
một thời gian rồi hãy tính.
Buổi tối đi ăn ở một nhà hàng Hồ Nam, tôi đã gặp Điền Tịnh cùng một
nhóm đồng nghiệp của cô ấy. Cô ấy phát hiện tôi tay trong tay với Sở Vân Phi
bước vào thì trố mắt ngạc nhiên.
Tuy mấy năm không gặp nhưng Điền Tịnh vẫn nhận ra Sở Vân Phi
ngay. Năm đó, anh ấy cũng là cậu lớp trưởng khôi ngô được rất nhiều cô gái để ý
nên đã để lại ấn tượng sâu sắc.
Nhưng Sở Vân Phi lại không nhớ Điền Tịnh lắm, đến lúc tôi
giới thiệu thì anh ấy mới nhớ ra. “Cậu là Điền Tịnh? Còn nhớ ngày ấy cậu là học
sinh ưu tú môn Anh văn. Xin chào, xin chào!