
thân phận Chu Vệ
từ người nộp tiền bảo lãnh lập tức thăng cấp thành luật sư nguyên cáo…
“Chúng tôi quả thật thu
được rất nhiều khiếu nại của quần chúng, nhưng mà vẫn không ai chịu đứng ra tố
giác, cũng không có chứng cớ, chúng tôi cũng không tiện xuống tay.” Cảnh sát
Vương nhìn về phía Chu Vệ nói, “Anh chị cũng xem như đã lập được đại ân.”
“Nhưng bọn chúng nói cục
cảnh sát là nhà của bọn chúng.” Triêu Huy thuận miệng nói.
Cô không có ý sâu xa gì,
cảnh sát Vương lại sợ run cả người. Hắn còn nhớ rõ khi đuổi tới đại học A, quán
trà sữa đã là một đống lộn xộn, trên mặt mỗi người đều tái mét, chỉ duy nhất có
mình cô, một thân khí thế, hai mắt cứng cỏi như báo, đem một nữ sinh bảo vệ ở
sau người không chút sứt mẻ, thâm tàng bất lộ, khiến người ta phải hoảng sợ…
Đợi hơn nửa ngày, cảnh
sát rốt cục lập án điều tra, còn Triêu Huy dưới ánh mắt hung ác như kẻ thù của
nhóm Bia Đỡ Đạn bình tĩnh rời đi.
“Cô cẩn thận đừng để cho
bọn tôi gặp lại!” Cái tên đầu sỏ phun ra một câu giận dữ.
Triêu Huy quay đầu nhìn
hắn, không nói gì…
“Anh đây là đe dọa tôi
sao?” Cô lần thứ hai trong ngày hỏi câu này.
Cái tên nam sinh kia nhất
thời cứng họng, bây giờ đang ở cục cảnh sát, hắn có ngốc cũng không thể gật
đầu.
Lúc này, có hai người
bước vào, một người đàn ông trung niên cùng một vị trẻ tuổi nữa, bọn họ đầu
tiên là hỏi một anh cảnh sát vài câu, sau đó hướng hai người nhìn tới.
Nhận thấy có người nhìn
mình, Triêu Huy vô ý nhìn thoáng qua, sau đó chợt ngây người. Chu Vệ ở bên cạnh
thấy khó hiểu, cũng theo tầm mắt của cô nhìn đến, bất chợt hiểu rõ.
Mặc dù cô chưa từng cho
anh xem qua ảnh chụp của người đàn ông đó, có lẽ bản thân cô cũng chưa từng
nhìn thấy, nhưng gương mặt kia đúng là rất quen thuộc.
Người đàn ông hiển nhiên
cũng ngẩn người, sau đó liền đi tới, nói: “Tôi là Hoàng Ngọc Bồi, cha của Hoàng
Hán Văn, có thể nói chuyện với các vị được không?”
Hoàng Ngọc Bồi… Triêu Huy
cúi đầu, giật giật, không tự giác nắm chặt lấy tay của Chu Vê.
“Ngài muốn nói chuyện
gì?” Chu Vệ bình tĩnh hỏi. Thật sự là không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ,
khuôn mặt này, ánh mắt này…
“Chúng ta ra ngoài nói
chuyện.” Hoàng Ngọc Bồi nhìn con (chính là cái tên đầu sỏ kia), lại nhìn Triêu
Huy đang cúi đầu không nói gì, “Xin hỏi vị tiểu thư này họ gì?”
Trầm mặc rất lâu, Triêu
Huy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này, nói: “Tôi họ Trần.”
“Trần tiểu thư, tôi hy
vọng cháu có thể giơ cao đánh khẽ.” Hoàng Ngọc Bồi một hồi lâu phá vỡ vẻ trầm
mặc nói:
“Bỉ nhân (*) vô phương
dạy con, mong có thể dùng hết sức bồi thường tổn thất cho các vị”
(*) Bỉ nhân: kẻ hèn
Nghe vậy, Triêu Huy nhìn
ông, cười như không cười.
Hoàng Ngọc Bồi không hiểu
chút gì bèn lo lắng, cảm thấy thực mỉa mai, không ngờ biểu hiện trên khuôn mặt
mình lại dọa người đến vậy. Tiểu tử kia rất lâu rồi cũng chưa nói chuyện cùng
với ông, cho dù xảy ra chuyện gì cũng là tự mình gánh vác, cho nên vừa rồi khi vừa
nhận được điện thoại ông mới có thể kích động như vậy —— sợ tiểu tử kia làm ra
chuyện gì không thể cứu vãn. Hóa ra… Là vì người trước mắt này…
Ngồi một lát sau, Triêu
Huy trong đầu cũng suy đi nghĩ lại, nghiền ngẫm rất nhiều chuyện. Cô chậm rãi
thở ra một hơi, nhìn thẳng vào Hoàng Ngọc Bồi, trong mắt đã không còn vẻ bối
rối: “Các người vốn nên bồi thường hết sức.”
“Ý của tôi là… Các vị cứ
việc mở lời, tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các vị.” Hoàng Ngọc Bồi nghĩ
đến cô chưa hiểu rõ, kiên nhẫn giải thích.
Triêu Huy cúi đầu uống
một ngụm trà sữa, nói: “Ý của tôi cũng nói rất rõ ràng.”
“Cháu…” Hoàng Ngọc Bồi
thật không ngờ thái độ của cô kiên định như vậy, “Không cần vội vã trả lời ta,
có thể từ từ suy nghĩ.”
Triêu Huy nhẹ nhàng miết
chiếc cốc, không nói gì.
“Hoàng tiên sinh, ngài
không biết là chính vì thái độ của ngài như vậy mới có thể khiến cho con trai
có tính cách như ngày hôm nay sao?” Thấy Triêu Huy không muốn nhiều lời, Chu Vệ
mở lời nói.
“Tôi có thái độ gì?” Đối
mặt với Chu Vệ, lực nhẫn nại của Hoàng Ngọc Bồi hiển nhiên không
còn tốt như trước, khẩu khí của ông thậm chí có chút cao giọng.
Chu Vệ không để ý, nói:
“Thái độ dung túng.”
“Thái độ của tôi với con
trai không cần người ngoài quan tâm, các vị chỉ cần nói các vị muốn bao nhiêu
tiền là được rồi.” Triêu Huy vẫn không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn ông,
Hoàng Ngọc Bồi cảm thấy có chút nóng nảy, hấp tấp.
“Hiển nhiên ngài vẫn chưa
hiểu ý tứ của đương sự tôi. Chúng tôi chỉ cần công lý.” Chu Vệ bình tĩnh như
trước.
“Công lý, đáng giá mấy
đồng?” Hoàng Ngọc Bồi cười nhạt.
“Không đáng giá mấy
đồng.” Chu Vệ nở nụ cười, “Nhưng mà, ông có lấy bao nhiều tiền cũng không đổi
được công lý của chúng tôi.”
Thái độ của Chu Vệ có
chút thay đổi, Triêu Huy yên lặng suy nghĩ, đã từ “Ngài” biến thành “Ông”, hơn
nữa, một tiếng cười kia bao hàm bao nhiêu ý lạnh nhạt, lúc này cô thực chán
ghét sự tinh tường của anh lúc nào có thể bắt được ý tứ trong từng lời nói cử
chỉ của cô như vậy.
Hoàng Ngọc Bồi nhìn cô nữ
sinh từ đầu tới giờ chỉ cúi đ