Old school Easter eggs.
Ai Là Của Ai

Ai Là Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325700

Bình chọn: 7.00/10/570 lượt.

ước hết phải phục vụ bạn học này trước đã, phiền các vị chờ một chút, có thể chứ?” Mi

Nhiễm chuyên nghiệp nói. Làm sao nào, cho dù mấy người mua một trăm cốc cũng

phải chờ phía sau. Cô vụng trộm liếc đồng sự một cái, để cho cậu ta tay chân

chậm chạp một chút, cho bọn họ sốt ruột chết đi! Ai bảo bọn họ như lại phiền

vậy, mỗi ngày đều đến ăn đậu hủ của người ta! (đậu hủ: chiếm tiện nghi)

Đợi một hồi lâu, nhóm Bia

Đỡ Đạn không kiên nhẫn được nữa rốt cục cũng ý thức được bản thân mình đang bị

lạnh nhạt…

Vì thế còn có người tiến

lên động tay động chân, Mi Nhiễm rất tự nhiên lui vào trong quán, để ông

chủ ra ứng phó. Ông chủ cũng rất buồn bực, cái đám người này, bọn họ tưởng mình

như hoàng đế chắc, được đằng chân lân đằng đầu, hơi chậm trễ một tí là nhân cơ

hội mà làm loạn… Thật sự là phiền càng thêm phiền…

Ông chủ khuyên can mãi,

nhóm người kia vẫn không chịu nhân nhượng, Bia Đỡ Đạn giáp thậm chí vượt qua

quầy, túm lấy Mi Nhiễm, muốn đem cô lôi ra ngoài, một bạn nam sinh làm cùng

dũng cảm chạy lên chắn ở đằng trước, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất, kính mắt đều

bị vỡ nát.

“Này!” Triêu Huy hô lớn

một tiếng, rút di động ra: “Cần tôi báo cảnh sát sao?”

Báo cảnh sát? Một đám

người cười ngặt nghẽo, ông chủ xầm mặt lại, Mi Nhiễm bối rối.

“Hoan nghênh cô báo cảnh

sát.” Bia Đỡ Đạn ất phủi phủi quần áo, nói: “Thế nhưng trước tiên phải nhắc nhở

cô, cục cảnh sát là nhà của chúng tôi, có lẽ cô nên cân nhắc cho kĩ, không giam

được tôi, ngày mai sẽ đem nơi này đập phá hết.”

“Anh đây là đe dọa tôi?”

Triêu Huy bình tĩnh hỏi.

“Phải, tôi đe dọa cô đấy.

Cô dám báo cảnh sát, trước tiên tôi đem cô ném vào bệnh viện, thuận tiện đem

nơi này đạp nát. Dù sao cục cảnh sát là địa bàn của tôi, đi vào đó ở một đêm,

cũng chỉ như hưởng thụ đãi ngộ khách sạn 5 sao.”

Triêu Huy thản nhiên nhìn

bọn họ liếc mắt một cái, chậm rãi ấn dãy số 110, trong ánh mắt kinh ngạc của

mọi người đưa điện thoại di động áp vào bên tai:

“Alo, cục cảnh sát phải

không? Tôi bây giờ đang ở quán trà sữa thuộc khu XX đại học A, có người gây

chuyện đánh nhau…”

“Này! Đồ đàn bà thối

tha!” [Láo! Chu Vệ ca nghe được bóp cổ ngươi bây giờ'> Có người quát

lớn một tiếng, Bia Đỡ Đạn giáp lẫn Bia Đỡ Đạn ất đều lập tức tỉnh ngộ, nhào về

phía này muốn giật lấy di động.

Triêu Huy nhanh nhẹn né

qua, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi áo, nói: “Dù sao các người cũng

không để ý chuyện báo cảnh sát, chắc cũng không ngại chờ cảnh sát tới đây.”

Cô ta báo cảnh sát thật

ư… Người bình thường không phải đều sẽ nuốt giận sao? Nhóm Bia Đỡ Đạn khó có

thể tin, lúc này ngược lại là bọn hắn không biết được nên làm cái gì, những lời

vừa rồi chẳng qua là đánh lạc hướng…

Một đám người đối mặt

nhìn nhau.

“Mẹ nó! Chúng mày chẳng

nhẽ sợ một con bé này ư!” Một tên từ nãy vẫn đứng ở phía sau, hung hăng đem một

chiếc ghế tựa ném ra ngoài.

Triêu Huy nhớ rõ giọng

của tên này chính là kẻ vừa rồi nói “Đồ đàn bà thối tha”, phỏng chừng hắn là

tên đầu sỏ.

Quả nhiên, sau lời nói

của tên này, nhóm Bia Đỡ Đạn như lũ ngựa non, tay chân bắt đầu ngứa ngáy.

Đến khi Chu Vệ nhận được

điện thoại, vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn hoài nghi bản thân mình có vấn đề về

thính lực. Anh chưa từng tưởng tượng mình sẽ phải tới cục cảnh sát nộp tiền bảo

lãnh cho Triêu Huy, thậm chí lý do là gây chuyện đánh nhau…

Cho đến khi anh lo lắng

hổn hển chạy tới cục cảnh sát, lại thấy Triêu Huy nhàn nhã thảnh thơi ngồi ở

cục cảnh sát nghịch máy tính.

“Em có bị thương gì

không?” Ở bên ngoài không thấy có vết thương, không biết có bị nội thương gì đó

hay không, anh vẫn không thể bớt lo lắng được.

Tâm.

Triêu Huy sửa lại mái

tóc, lắc đầu, dây buộc tóc không cẩn thận bị rơi mất, cô bây giờ đành để tóc

tai bù xù.

“Em cũng nên giải thích

nguyên nhân một chút đi chứ.” Chu Vệ chịu không nổi vẻ thản nhiên của cô, trong

lòng muốn phát điên! Thử hỏi đám luật sư cả nước, có ai nghĩ tới nhận được điện

thoại cầu cứu của bà xã nhà mình, cấp tốc chạy tới cục cảnh sát hội ngộ là loại

tình huống này hay không? Cô coi đây là đóng vai thần tượng nữ cường nhân trong

kịch sao?

Thứ lỗi cho Triêu Huy

đang cố gắng thu hết bộ dạng chật vật của mình, không phát hiện lửa giận của

bạn trai, đem sự tình vừa trải qua đơn giản báo cáo một phen.

Chu Vệ nghe xong, một lúc

lâu sau hỏi: “Cho nên em tính tố giác bọn họ? Anh đoán là em đã thu thập đầy đủ

chứng cớ rồi đúng không?”

“Đó là chuyện đương

nhiên.” Triêu Huy vẫy vẫy di động. Ngay từ đầu khi cô cảnh cáo bọn họ nói muốn

báo cảnh sát, quả thật đã bắt đầu ghi âm, hơn nữa, ít nhiều các chú cảnh sát

cũng không hạn chế cô dùng máy tính, cô lại nhờ đó mà lấy được một phần chứng

cứ rất có lợi xuống —— bên cạnh quán trà sữa có một ngân hàng, trước cửa

ngân hàng có trang bị máy quay, cô cũng vừa mới tải xuống… Hừ, cục cảnh sát là

nhà của các người thì thế nào? Cứ đợi mà ngồi nhà giam hưởng thụ đãi ngộ năm

sao cao cấp đi nhé. [Sa: Không hổ là bà xã của luật sư'>

Chu Vệ cũng thực dứt

khoát, trực tiếp đi theo cảnh sát phụ trách giải quyết.

Sau đó,