
u giận một chút của em, có chút buồn bực cũng
có chút đáng yêu.”
… Điều khiển từ xa.
Triêu Huy ở dưới
TV tìm được tờ giấy thứ năm: “Tôi thuộc về bạn bè phương xa, thuộc về
tuổi trẻ mông lung yêu say đắm, cũng thuộc về người yêu thần bí chưa từng gặp
mặt, còn em thuộc về ai?”
Thế này làm khó Triêu Huy
rồi, cô suy nghĩ cẩn thận thật lâu cũng chưa nghĩ ra là cái gì. Phương xa? Tuổi
trẻ? Chưa từng gặp mặt… Điện thoại? Internet? Đều không có a… Có cái gì có thể
liên lạc khi hai người không thấy mặt? A… Hòm thư. Bạn bè phương xa gửi
thư, thiếu niên nhắn gửi thư tình, còn có mật ngữ tình
nhân không thấy mặt… Thật là lạnh nha, Triêu Huy run rẩy.
Đi xuống lầu, mở hộp thư ra, lấy ra tờ giấy: “Nhìn bên phải xem.”
Triêu Huy không nói gì
ngẩng đầu, chậm rãi nhìn sang phía bên phải.
Ở lối vào, Thọ Thọ chậm
rãi bước ra, ngồi xuống, nhìn cô, miệng ngậm một nhành hoa hồng đỏ thắm.
Triêu Huy ngây ngốc…
Trong ánh mắt vô cùng
kinh ngạc cô nhận lấy đóa hồng, không rõ nguyên nhân. Thọ Thọ đứng lên, gãi gãi
chân của cô, đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn cô.
Triêu Huy bước theo Thọ
Thọ đi ra ngoài, liền thấy Chu Vệ anh tuấn cầm một chùm bóng bay lớn, chờ
cô.
“Anh…” Cô không nói lên
lời, không biết là vì quá kinh ngạc hay là vì quá cảm động.
Chu Vệ đi tới, nắm tay
cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má, nói: “Thực sự cảm ơn em đã cho anh một
tháng ngọt ngào như vậy.”
Thì ra là kỉ niêm một
tháng yêu nhau nha… Triêu Huy mơ mơ màng màng nhớ lại, trái tim đập nhanh cực
nhanh cũng giống những quả bóng trong tay lơ lửng bay. Cẩn thận nghĩ lại, vừa
rồi những lời gợi ý kia đều biến thành lời ngon tiếng ngọt của anh dành
cho cô, đầu cô càng choáng váng.
Choáng váng cả một buổi
chiều, Triêu Huy đặc biệt làm một cái bánh ga tô siêu lớn làm quà đáp lễ anh.
Chu Vệ rất nể tình ăn
hết, nói: “Về sau em chỉ có thể làm bánh gato cho anh.”
“Vì sao?” Cô khó hiểu.
“Đây là vật đính ước của
chúng ta, làm sao có thể cho người khác nếm được? Em muốn trèo tường sao?” Anh
nói có vẻ rất hợp tình hợp lí.
Triêu Huy 囧… Vật
đính ước… Cô còn tưởng rằng Thọ Thọ mới là chứ…
Ba tháng yêu nhau.
Triêu Huy có tiết cả
ngày, tan giờ học đã là hơn chín giờ tối. Chu Vệ đứng trước cửa phòng chờ
cô, thấy cô bước ra liền kéo cô đi. Đi tới sân vận động, anh từ ba lô lấy ra
một đôi giầy trượt băng giúp cô đeo vào, rồi nắm tay cô vòng quanh sân vận động
trượt một vòng rồi lại một vòng nữa.
Cô từng nói với anh trước đây hồi còn nhỏ học trượt băng bị ngã gẫy chân, mọi người trong nhà
không cho cô trượt băng nữa, anh thế nhưng lại nhớ rõ.
Xa xa ánh đèn đường mờ ảo
chiếu lại đây, cô say đắm nhìn vào đôi mắt như ánh sao sáng của anh, cùng anh
chia sẻ nụ hôn ngọt ngào ấm nóng.
Yêu nhau nửa năm.
Hai người đều bận việc,
Triêu Huy đi thi đấu, mà Chu Vệ vừa vặn phải đi công tác, đành bỏ lỡ.
Từ ngoài trường trở về,
đã là đêm khuya, Triêu Huy không muốn quay về phòng ngủ sợ quấy rầy các bạn,
đành tới nhà Chu Vệ trong ánh mắt mờ ám của mấy anh chàng trong đội.
Đang ngủ mơ mơ màng màng,
mơ hồ nhận thấy được có người kéo chăn lên, nằm ở bên cạnh.
Cô muốn mở to mắt, một
mùi hương quen thuộc bay đến.
“Đừng thức dậy, tiếp tục
ngủ đi.” Chu Vệ giọng khàn khàn mang theo nét mỏi mệt vang bên tai cô.
Cô cảm thấy không ổn,
xoay người muốn đứng lên, lại bị Chu Vệ gắt gao đè xuống không thể nhúc nhích.
“Anh đã mệt như vậy, còn có thể làm chuyện gì được?” Anh cam đoan.
Ưmh… Cô mơ mơ màng màng
ngủ lại… Nhưng vì sao vừa rồi nghe ngữ khí của anh cảm giác lại có chút
đáng tiếc vậy…
Hai người ngủ đến lúc
trời sáng rõ.
Triêu Huy là bị liếm mà
tỉnh, cô kéo cái chăn cái trùm lên mặt. Sau đó là một tiếng cười khẽ, chăn bị
giật ra, lại là một trận nháo loạn mộng đẹp đụng vào.
Cô giận: “Chu Vệ, anh có
thể lôi con trai anh ra chỗ khác được không?”
Cô cứ tưởng là Thọ Thọ…
Chu Vệ lại nhẹ nhàng cười, cúi đầu cho cô một cái hôn ngọt ngào, ý định cùng
đoạt không khí.
Dần dần, nụ hôn vui đùa
của hai người dần biến chất, càng ngày càng có xu hướng không thể khống chế. Vì
sao càng ngày càng nóng vậy… Triêu Huy nửa ngủ nửa tỉnh nghĩ… Trên cổ quả thật,
có chút khó chịu… Áo ngủ hình như bị nhấc lên, cảm giác lạnh lạnh dọc theo
thắt lưng hướng lên trên lan ra, dừng lại… Cô không có mặc nội y, cho nên…
Ôi! Triêu Huy nháy mắt
tỉnh táo, thấy Chu Vệ ghé vào trên người mình, hoảng sợ, không khống chế
tốc độ mạnh nhẹ liền một cước đem Chu Vệ đá xuống giường.
“Anh, anh… Hơi quá đáng
rồi.” Cô đỏ mặt, lắp bắp nói xong, luống cuống tay chân đem áo ngủ cài lại.
Tuy rằng bọn họ là người
yêu, tuy rằng, tuy rằng bọn họ tình cảm dường như thật sự rất tốt, thực ra phát
sinh chuyện như thế này là rất bình thường nhưng mà, nhưng mà… Cô một chút tâm
lý chuẩn bị cũng chưa có.
Chu Vệ đứng lên, có chút
buồn cười lau mặt, nói: “Anh đi rửa mặt một chút.” Đi được vài bước, quay đầu
lại, ôm ngực, vẻ mặt ai oán tha thiết: “Bà xã đại nhân, lần sau cước hạ lưu
tình, bằng không ông xã em sớm hay muộn cũng hộc máu bỏ mình mất.” Vừa
rồi một cước kia, thật sự là