
ba
thành viên trong đội có hai người là sinh viên năm thứ ba đại học. Trong
đội “Archers” còn có một thành viên nữ tên là Trần Triêu Huy.
“Thật là lợi hại nha.”
Phương Di lòng tràn đầy sùng bái. Mặc dù cô cũng không hiểu ACM là cái gì lắm,
nhưng chỉ cần xem sinh viên từ các trường đại học cao đẳng của thành phố B
tranh tài cao thấp chém giết lẫn nhau đến khi chỉ còn mười đội, cũng biết thi
đấu kịch liệt đến cỡ nào. Vậy mà sư tỷ ngơ ngác lại dễ dàng loại được 5 đối thủ
ra ngoài, có thể biết được tỷ có bao nhiêu lợi hại……
Chu Vệ xem ti vi mà có vẻ
mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, trong lòng một mảnh ấm áp. Cô vượt qua rồi,
thật là có chút hưng phấn, nhưng đồng thời tránh không được có chút thở dài xúc
động …… Sau này cô sẽ càng bận rộn hơn.
Đến khâu phỏng vấn, phóng
viên phỏng vấn cảm nghĩ của người thắng trận.
Hỏi QM giờ phút này có
cảm tưởng gì, QM thờ ơ thoáng nhìn, nói:“Đúng như dự đoán, không vui mừng chút
nào.”
Ký giả đổ mồ hôi hột……
Lão đại ngài cũng quá tự tin đi?
Lúc hỏi Giang Tân đội
trưởng đội “archers”, anh rất đúng trọng tâm nói một số lời cảm kích, tạm được.
Ký giả lại đặc biệt chú ý tới Triêu huy, hỏi:“Xin hỏi là nữ sinh duy nhất trong
đội chiến thắng, cô có cảm tưởng đặc biệt nào không?”
Triêu Huy theo thói quen
hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói:“Không có ạ.”
“Làm sao có thể không có
được? Cô là nữ sinh duy nhất tham dự, vinh hạnh đặc biệt như vậy, thế nào cũng
phải có chút thụ sủng nhược kinh chứ?” Ký giả không cam lòng khi một chủ đề như
vậy mà chỉ vì một câu nói mà bị dập tắt.
Triêu Huy lại suy nghĩ
trong chốc lát, hỏi: “Vậy anh đối với chuyện phụ nữ sinh con có ý kiến gì
không?”
Ký giả sửng sốt, nói:“Đó
là chuyện rất tự nhiên, không có gì đặc biệt.”
“Cũng giống như chuyện
phụ nữ sinh con, tuyển thủ tham gia thi đấu mà chiến thắng, đều là do bản chất
năng lực, không có ý nghĩ đặc biệt gì.” Triêu Huy bình tĩnh nói.
Ký giả hết chỗ nói hoàn
toàn rồi…… Sinh viên đại học A vì sao lại làm khó người ta đến vậy?
Phương Di cũng không nói
gì…… Nếu như đây là sư tỷ cố ý, có thể gọi đây là cá tính, nhưng mà cô căn bản
không có ý thức được nói như vậy có cái gì không đúng, đơn thuần là bản tính
trời sinh……Trời sinh mà……
Đây chính là chỗ rất đặc
biệt của cô, Chu Vệ cười, trời sinh khó trị nha.
“Các con quen biết sao?”
mẹ Chu nhìn hai anh em chúng nó vui mừng hiện rõ trên mặt, thử dò xét. Cô bé
này, thật đúng là có chút đặc biệt.
Chu Vệ nhìn qua, trong
mắt có loại đắc ý nói không nên lời, Phương Di nhìn một chút, nói: “Là
một sư tỷ rất tốt.”
Quả đúng là một sư tủy
thật tốt mà, không quản mệt nhọc, nấu đồ ăn rất ngon, chơi game rất khá, lại
còn giúp sửa chữa máy vi tính không công. Ban đầu cô còn tưởng rằng là tốc
độ internet chỗ anh họ cao, kích động bèn ôm máy vi tính xách tay của mình đi
tới đó chiếm lấy dây mạng, kết quả……
Anh họ cười lạnh, hỏi cô
có biết máy tính của sư tỷ được cài đặt hay không. Cô dĩ nhiên không hiểu, sư
tỷ giải thích cho cô một lúc mà cô nghe cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết là cùng
một tốc độ internet, máy tính của sư tỷ so với máy cô nhanh gấp ba…… Cô vẫn ngu
ngốc hỏi nhãn hiệu máy tính nào mà lại tốt như vậy. Sư tỷ nghĩ nửa ngày, mới
nói bề ngoài là nhãn hiệu xx, phụ kiện bên trong đều là tự mình chọn, hơn nữa
còn cài một số phần mềm máy tính chuyên nghiệp…..
Thạt là may, sau đó sư tỷ
lại giúp cô làm tăng tốc độ truy cập, nếu không cô thật sự cảm giác mình bị
chết một cách không đáng. [hỏi: Chết như thế nào?-- ngu mà chết.'>
Chu mẹ mơ hồ cảm thấy có
chút không giống với lúc trước. Thằng bé Chu Vệ này, lúc nào cũng nghiêm túc,
trong lòng tính toán cái gì cũng sẽ không để cho bà biết, nhưng hôm nay nó hình
như có chút cao hứng thì phải. Nhìn nó cùng Phương Di mắt đi mày lại, không
biết cùng con bé kia làm chuyện xấu gì nữa.
Con trai lớn rồi, mẹ
không quản được nữa.
Thời điểm chính thức yêu
nhau được một tháng, Chu Vệ đã dành cho Triêu Huy một sự ngạc nhiên lớn.
Anh sáng sớm đã gửi tin
nhắn nói rằng ngày hôm đó anh bận rộn nhiều việc, muốn cô buổi trưa qua trông
nom Thọ Thọ.
Triêu Huy không nghi ngờ
gì anh, giữa trưa tan lớp liền chạy tới, lại không phát hiện tung tích Thọ Thọ
đâu. Tìm kiếm khắp nơi, phát hiện trên bát ăn cơm của Thọ Thọ có dán một tờ
giấy: “Cuộc sống thật nhàm chán, chúng ta đều cần một chút thử thách. Đồ vật
bắt đầu bằng chữ S, đồ vật bắt đầu bằng chữ M.” (*)
Triêu Huy ngẩn ngơ… Quả
nhiên anh rất là nhàm chán. Nghĩ ngợi một lát rồi chạy đến bên giá sách nhìn
nhìn, tìm được một quyển《Luật dân sự đại cương》mở ra,
tìm được tờ giấy thứ hai: “Không rời em, mỗi ngày được em ôm, em nằm lên, tôi
cảm giác thực hạnh phúc.”
… Anh nói là ngược luyến
sao?
Triêu Huy không nói gì
lật chiếc gối đầu lên, tìm được tờ giấy thứ ba viết: “Em thích mơ mơ màng màng
hướng tới tôi, để cho tôi nhìn thấy khuôn mặt chân thực nhất mông lung nhất của
em.”
Chân thật lại mông lung?
Triêu Huy suy nghĩ nửa ngày, tìm được tờ giấy thứ tư bên cạnh tấm gương trong
phòng tắm: tôi thích tính tình cá